Người minh mẫn đều hiểu rõ, con rể đó nào đến đón người, đó là đến nhà nhạc phụ đòi lương thực.
Lương thực nhà Vương Bảo Căn mới thu hoạch năm nay vốn dĩ không nhiều, cộng thêm năm trước tiết kiệm mới có sáu bảy trăm cân, nếu ăn thoải mái, chỉ đủ cho một người đàn ông cường tráng ăn hơn một năm, sau khi con gái về thì trong nhà có bốn miệng ăn, mỗi người ăn no một nửa thì rất ổn, nào có dư lương thực cho nhà con rể.
Con rể ông ta luôn mồm đòi dẫn vợ về nhà, thật ra chính là vì để có thể mang vài thăng* lương thực từ nhà nhạc phụ về.
*dụng cụ đong lương thực, bằng 1/10 của đấu
Nhà Vương Bảo Căn không đủ ăn, sao có thể cho người khác lương thực? Cho dù là con rể cũng không được!
Nhưng con rể là người đểu giả, sống chết không đi, nếu không đưa vợ đi được thì làm ra điệu bộ ở lại nhà Vương Bảo Căn.
Mới ở được một ngày thì bị Vương Bảo Căn đuổi ra ngoài, lương thực trong nhà không đủ, nào có cho hắn ta ăn.
Hai bên không ai nhường ai, bắt đầu giằng co.
Cuối cùng Vương Bảo Căn thẳng thắn đuổi con rể ra khỏi cửa, tiện thể báo cho người tuần tra trong thôn biết, không được cho con rể ông ta đi vào nữa.
Hai bên cấu xé rất lâu, về sau tám phần không thể làm thông gia được nữa.
Mộc Cẩn biết chuyện này, vẫn là Chu thị nói với nàng.
Mộc Cẩn vừa sinh con xong, vợ chồng Vương Bảo Sơn cho ăn cho uống, Chu thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-chay-nan-sinh-ton/4435162/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.