Trừ bỏ Vương Sùng Văn, trong thôn còn có mấy người trẻ tuổi bị thương, nhưng mà không quá nặng.
Chỉ có con trai trưởng của Lưu Phúc Quý, khi bảo vệ người trong nhà, bị bọn chúng đánh vào chân, chắc là phải nghỉ ngơi mấy tháng mới có thể khôi phục.
Lương thực bị cướp đi so với việc người trong nhà đói chết hoặc là bị bọn cướp đánh chết, thì kết quả hiện tại đã là tốt lắm rồi.
Nhà Lưu Phúc Quý bảo vệ lương thực, trừ con trai trưởng bị thương tương đối nghiêm trọng, thì những người khác đều chỉ có vết thương nhẹ, đối với chuyện này, Lưu Phúc Quý đã là quá may mắn.
Tâm tư Vương Sùng Văn kín đáo, lo lắng nói: “Tuy rằng đã đưa đám cướp kia đến quan phủ, nhưng ta đoán bọn họ bị giam ở trong đó nhiều nhất là mấy ngày rồi cũng sẽ được thả ra.”
Nhóm người này ngày thường đều là lương dân, đói đến không chịu được mới đến thôn Vương gia, nếu là giam giữ bọn họ thật, sợ là toàn bộ thôn Liễu Kiều đều đến quan phủ để làm loạn.
Quan phủ còn bận diệt trừ thổ phỉ, làm gì có thời gian làm loạn cùng bọn họ, hơn nữa sau khi bắt giữ còn phải trả lương thực cho quan phủ, hiện tại thiếu lương thực, nhiều quan binh như vậy sao nuôi nổi, cho nên cuối cùng đại khái chính là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Việc này cũng làm cho người dân của thôn Vương gia đều tỉnh táo hơn, từ hôm đó mọi hộ gia đình đều cảnh giác gấp bội, ngăn không cho đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-chay-nan-sinh-ton/4435155/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.