Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected]) 
Khả năng dò xét bằng mắt của con quái vật kia rất kém, sau khi Kì Thời bị hơi nước ẩm thấp bao trùm, nó nghi hoặc một chút, rồi không phòng bị nữa, mà tiếp tục nhai nuốt miếng thịt trong miệng, trông như đang ăn món ngon gì đó khó mà có được nhiều như vậy. 
Kì Thời khẽ lùi vào trong bóng tối, trở về qua con đường ngược lại. 
Có lẽ là do đám binh lính tuần tra đã sớm bị chủ nhân của cung điện này điều đi, cho nên một đường này Kì Thời đi rất thong thả, không gặp thêm bất cứ ai khác. 
Mãi cho đến khi quay trở về cung điện của bản thân, sau khi cởi áo khoác ngoài, và đốt bộ đồ đã mặc lúc nãy, thì Kì Thời mới nghiêng người nhìn sang sự tồn tại vẫn luôn đi theo mình. 
Sesser kể từ lúc còn ở dưới ám thất (mật thất tối tăm) thì đã đi theo cậu suốt, chẳng nói chẳng rằng, cho đến khi người trước mặt nhìn sang nó, thì Sesser mới tiến lên ôm người vào lòng, giọng nó thấp trầm y như tiếng đại dương rầm rì, mang theo nỗi nhớ nhung vô hạn. 
"Nhớ... Shad. " 
"Shad, muốn, bỏ ta. " 
Âm thanh khàn khàn vang lên bên tai như có thêm một dòng điện, khiến Kì Thời tuy có nghi hoặc về sự xuất hiện đột ngột của giao nhân, nhưng cũng không tránh khỏi đỏ ửng vành tai khi nghe ra nỗi nhớ trong đó, mà Sesser đang ôm Kì Thời cũng phát hiện điều này, nó áp sát hôn mút nơi có màu sắc đẹp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-chan-nuoi-quai-vat/3734611/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.