Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
Ăn xong bữa cơm cũng không cần phải vội quay về cửa tiệm, Kì Thời bị chú hề đè lên giường để ngủ trưa, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của cậu trước giờ vẫn luôn bình thường, cậu cũng không có thói quen ngủ trưa, cậu vốn cho rằng bản thân sẽ tỉnh táo nằm trên giường cho đến hết giờ trưa, nhưng lại chẳng ngờ đến, khi chạm vào gối đầu mềm mại thì cơn buồn ngủ lại xộc lên, cơ thể mệt mỏi, mí mắt nặng nề, ý thức dần chìm vào hỗn loạn.
Kì Thời ngủ rồi, nhưng một giấc này lại không hề yên ổn, cậu mơ hồ cảm thấy bản thân đang bị thứ gì đó siết chặt lấy, mạnh mẽ bao bọc cậu lại thành một cái kén, khiến cậu khó mà hít thở, còn có một mảnh vật thể lạnh băng chậm rãi dán lên mặt cậu, lên giữa mày, cuối cùng mang theo thăm dò mà rơi trên môi, chạm rồi rời ra, cẩn thận từng li từng tí, nhưng lại chạm vào hết lần này đến lần khác.
Kì Thời không cảm thấy phản cảm, chỉ là có chút nghi hoặc và bất lực trước loại cảm giác này.
Mộng cảnh của Kì Thời là một màu xám xịt, bên tai văng vẳng những tiếng la hét và lẩm bẩm, giống như có rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng cậu lại chẳng nghe rõ được chúng đang nói gì.
Thời gian càng lâu, sương mù trước mắt càng dày đặc, Kì Thời đi về phía trước, nhưng lại không cẩn thận giẫm vào vũng lầy trong bóng tối, vũng lầy rất sâu, bùn đất bốc mùi thối rữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-chan-nuoi-quai-vat/3647185/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.