Cuộc đời giống như một giấc mộng, để rồi tới khi tỉnh mới giật mình nhận ra, tất cả mọi thứ đều đã không còn. Dành trọn cả kiếp người để yêu một người, thứ nhận lại được chỉ là trái tim với những vết xước chằng chịt.
Sương Lan Nhuệ ngồi bệt xuống đất, tình đã hết giờ trong lòng thứ tồn tại duy nhất chính là sự căm hận.
"Mẹ." Sương Kha ngồi bên cạnh mẹ gọi một hồi lâu nhưng không thấy bà trả lời, gương mặt trắng bệnh sợ hãi.
Đường Khiên định bám theo mẹ con cô suốt đời này sao? Đến bao giờ ông mới có thể buông tha, để chúng tôi được sống yên bình đây? Mỗi lần gặp ông ấy mẹ đều phát bệnh, một người vì yêu đến đau khổ, còn người kia lại nhẫn tâm đến đáng hận.
Ông ta sinh cô ra để hành hạ sao? Cả ngày chỉ biết có tiền, ngoài thứ đó ra ông ta có lúc nào là nhớ tới cô đâu. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, vậy ông ta là cái thứ gì vậy? Đến súc vật cũng không bằng.
Sương Lan Nhuệ nhắm mắt lại tự hứa với lòng mình đây là lần cuối, bà khóc vì những đau khổ trong quá khứ. Bà đặt tay lên má Sương Kha, trên môi nở nụ cười nhẹ khẽ nói:
"Tiểu Kha yên tâm mẹ không sao."
Sương Kha thấy mẹ vẫn khỏe mạnh hạnh phúc dâng trào trên môi: "Cảm ơn mẹ, đã ở đây bên con."
Thật là quá tốt rồi, thêm lần này nữa cô không biết mình sẽ phải tiếp tục chờ đợi đến bao giờ nữa đây? Nếu gạt bỏ đi lương tâm tống được Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-bat-vo-cua-trach-tong/979148/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.