Sương Kha sợ ánh sáng bên ngoài làm mẹ khó chịu, đưa tay đóng cửa sổ lại, đi tới ngồi xuống mép giường, chờ bà ngủ say mới yên tâm rời đi.
"Mẹ ngủ rồi sao?" Trạch Hoắc Hàn đứng bên ngoài hành lang chờ đợi, thấy Sương Kha đi ra ngoài sải bước đi tới dịu dàng nắm bàn tay mềm mại của cô.
"Dạ." Sương Kha hơi nâng mặt nhìn Trạch Hoắc Hàn, khẽ gật đầu.
Lần này tới thăm mẹ cô rất vui, bà đã có thể nhớ ra rất nhiều chuyện trước kia, tinh thần so với người bình thường không khác là bao. Bác sĩ nói theo dõi thêm vài ngày nữa, mọi thứ đều ổn định cô có thể đưa mẹ về nhà chăm sóc, ở gần người thân bệnh tình bà sẽ càng ngày càng tốt thêm.
"Sắp tới em định thế nào?" Trạch Hoắc Hàn cùng Sương Kha tay trong tay đi về phía trước.
"Trước mắt em muốn giảm bớt công việc, xin ở làm việc ở nhà một thời gian."
Cô muốn dành thời gian ở bên cạnh chăm sóc mẹ, trước mắt dự định gặp qua lãnh đạo công ty nêu rõ hoàn cảnh, nếu được chấp thuận thì tốt, còn không được đành nộp đơn xin nghỉ việc.
"Anh cùng em chăm sóc mẹ." Trạch Hoắc Hàn mỉm cười nâng tay cô đến gần môi mình, đặt lên đó một nụ hôn.
"Cảm ơn anh."
Sương Kha trên môi nở nụ cười hạnh phúc, hai tay ôm chặt người đàn ông bên cạnh mình, giống như cô gái nhỏ nép trong lòng anh.
Hình ảnh đẹp nhất lưu trong ký ức có lẽ chính là lúc này đây, ánh hoàng hôn xuyên qua từng kẽ lá, chiếu xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-bat-vo-cua-trach-tong/979142/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.