Trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng, trên chiếc giường màu trắng Sương Kha hơi thở yếu ớt đang ngủ say. Trạch Hoắc Hàn nghe xong điện thoại từ bên ngoài đi vào trong, đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, bàn tay dịu dàng sờ lên vết thương trên khóe miệng Sương Kha.
Đêm qua sau khi đồng ý với điều kiện của đám người bắt cóc kia, bọn chúng đưa theo Sương Kha rời đi, sau đó vứt cô lại trên đường chạy trốn.
Xe của anh luôn âm thầm đi theo sau xe của bọn chúng, lúc đưa Sương Kha lên xe mới quan sát kỹ, không ngờ một lũ đàn ông đó, lại cứ như vậy ra tay với một cô gái, vừa rồi anh nhận được điện thoại của thư ký, nói đã bắt được tất cả bọn chúng về rồi, hỏi ý anh có nên giao cho công an ngay không?
Nhưng như vậy thì dễ dàng cho bọn chúng quá, trước khi giao cũng nên động tay động chân một chút, hưởng ít mùi vị bị hành hạ là như thế nào.
"Trạch tổng, anh vẫn chưa đi sao?"
Sương Kha được đưa tới bệnh viện xử lý vết thương, gần sáng mới chợp mắt được một chút, nhưng trước đây ở trong bệnh viện quá lâu với mẹ cô đối với mùi thuốc khử trùng bệnh viện giống như bị ám ảnh vậy, ngửi thấy sẽ nhớ lại những chuyện đau lòng trước đây.
"Chờ cô khỏe rồi tôi sẽ đi, ngủ một lúc nữa đi." Trạch Hoắc Hàn ôn nhu đưa tay chạm lên mắt Sương Kha, muốn cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
"Sương Kha, mày có sao không? Ha...Ha." Tiếu Tiếu cả đêm gọi điện cho Sương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-bat-vo-cua-trach-tong/979107/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.