Editor:Zhang
Kể từ khi hai thế giới hợp nhất, đi ra ngoài vào ban đêm đã trở thành một điều rất nguy hiểm. Ban đêm là sân nhà của một số sinh vật không gian giả tưởng. Đối với loài người không có bất kỳ khả năng đặc biệt nào, việc đi ra ngoài vào lúc nửa đêm chẳng khác nào đi tìm chết.
Lâm Chiếu Hạc là một người rất quý trọng cuộc sống của mình, thường thì cậu sẽ ngoan ngoãn nghỉ làm và về nhà khi trời chưa tối. Hôm nay là một ngoại lệ, vì công việc cậu bắt buộc phải về muộn, nhưng cũng may còn có sếp ở đây. Nhưng nói thật, hình thể Trang Lạc nhìn thế nào cũng thấy không phải người có thể đánh lại bọn sinh vật kia, tuy hắn cao to cân đối, hơn cậu nửa cái đầu nhưng hình như không có cơ bắp. Lâm Chiếu Hạc bình tĩnh nghĩ, chắc không có vấn đề gì đâu, nếu có đánh lộn thì còn có cậu mà, người thường thật sự không thể đánh bại cậu, đến lúc đó cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân... Không thể không nói, ồ có khi nào sẽ được tăng lương không nhỉ?
Trang Lạc ngồi bên cạnh Lâm Chiếu Hạc, thỉnh thoảng cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ từ nhân viên của mình, hắn không biết nhân viên của mình đang nghĩ gì nữa, có thể không phải chuyện đứng đắn gì, hắn hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Lâm Chiếu Hạc buột miệng nói: "Nghĩ về anh..."
Trang Lạc: "?"
Lâm Chiếu Hạc mồ hôi nhễ nhại, đột nhiên cậu cất tiếng hát: "Đêm anh nghĩ về em~ Xin hãy để anh yêu em thêm lần nữa ~"
Trang Lạc: "..."
Bầu không khí lập tức đông cứng lại, Lâm Chiếu Hạc lúng túng dùng ngón chân vẽ ra một cái nóc nhà.
Trang Lạc lẳng lặng xoa xoa cánh tay: "Hơi lạnh."
Lâm Chiếu Hạc: "Có chút lạnh thiệt, haha."
Không ai lên tiếng nữa, trên mặt Lâm Chiếu Hạc nở nụ cười gượng gạo, trong lòng cậu đang khóc, nghĩ Lâm Chiếu Hạc à Lâm Chiếu Hạc, mau ngậm miệng lại, ngón chân ngón tay cũng biết mỏi.
Ngay khi Lâm Chiếu Hạc đang cân nhắc có nên đến hành tinh khác sống hay không, đối tượng mà họ đang theo dõi đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, gần giống như một vị cứu tinh, cứu vớt bầu không khí xấu hổ, Lâm Chiếu Hạc lập tức nói: "Sếp, có người đến."
"Ừ." Trang Lạc nói, "Đi thôi."
Nửa đêm đã mười hai giờ mà cả thế giới vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, xa xa thỉnh thoảng lại có tiếng động lạ khiến người ta có chút bất an. Vậy mà một người từ trong thế giới giả tưởng như Phó Lê lại có thể dễ dàng dung hợp với thế giới này, anh ta lên một chiếc xe màu đen ẩn trong màn đêm.
Trang Lạc và Lâm Chiếu Hạc cũng vội vàng lên xe, bọn họ cũng không dám theo sát quá, chỉ có thể đi chầm chậm ở phía sau.
Chiếc xe màu đen rẽ vào con đường có mức độ dung hợp không gian giả tưởng tương đối cao, càng đi càng xa. Các tòa nhà xung quanh cũng có dấu hiệu bị biến dạng nghiêm trọng, thậm chí giữa không trung còn xuất hiện một tòa tháp nghiêng, tòa tháp kia mang phong cách rất đẹp, tòa tháp trắng như tuyết được bao quanh bởi những nguồn sáng tuyệt vời có nhiều màu sắc khác nhau. Mặc dù bây giờ đã là nửa đêm rồi nhưng Lâm Chiếu Hạc vẫn nhìn thấy nhiều tác phẩm điêu khắc kỳ lạ trên tháp, những tác phẩm đó nhìn rất tà, không hề hợp với tòa tháp trắng này một tí nào. Theo kinh nghiệm thông thường, tòa tháp này rõ ràng là sản phẩm của thế giới giả tưởng, nhìn thế nào cũng thấy nguy hiểm.
"Nhìn quen quen." Lâm Chiếu Hạc gãi đầu, nghĩ một lúc lâu vẫn chưa nhớ ra, "Đây là công trình của tác phẩm nào vậy?"
Trang Lạc đang lái xe, để đề phòng Phó Lê phát hiện, hắn không dám bật đèn xe, chỉ đành lợi dụng đèn đường để đi về phía trước, lắc đầu nói: "Tôi ít xem tác phẩm của không gian giả tưởng lắm."
Lâm Chiếu Hạc hỏi: "Anh không đọc tiểu thuyết à?"
Trang Lạc nói, "Thỉnh thoảng, nhưng cũng không nhiều."
Lâm Chiếu Hạc hỏi, "Vậy khi rảnh thì anh làm gì vậy sếp?"
Trang Lạc cười đáp, "Tăng ca, muốn làm cùng không?"
Lâm Chiếu Hạc: "..." Không biết giữa tư bản và thế giới giả tưởng cái nào nguy hiểm hơn ha.
Nhưng Phó Lê đến nơi thế này để làm gì? Lâm Chiếu Hạc cảm thấy hơi bất an, kiểu khu phố có mức độ dung hợp không gian giả tưởng tương đối cao này không có người của không gian thật sinh sống. Hầu hết những người có thể an cư lạc nghiệp ở đây đều là người của không gian giả tưởng có kỹ năng sống cao. Vì vậy, dù là công trình hay sinh vật ở đây thì độ nguy hiểm đều rất cao, cho nên những người tay trói gà không chặt luôn muốn tránh nơi này càng xa càng tốt. Lâm Chiếu Hạc đang nghĩ chắc Phó Lê sẽ không bị một người ở không gian giả tưởng ở đây câu hồn đi đâu thì cậu thấy xe của Phó Lê dừng lại ở đằng xa.
Sau khi Phó Lê xuống xe, anh ta dẫn theo một cô gái nhỏ xinh đẹp mặc váy đi thẳng vào khu chung cư độc lập bên cạnh.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Chiếu Hạc và Trang Lạc cũng xuống xe, hai người lén lút thả lỏng tay chân chuẩn bị tiếp cận khu chung cư.
Trước khi họ đến gần đó, Lâm Chiếu Hạc thấy có gì đó không ổn, cậu vội vàng kéo tay Trang Lạc: "Chờ đã — đó là cái gì vậy??"
Trang Lạc nhìn về hướng Lâm Chiếu Hạc chỉ, nhìn thấy vô số bóng đen lượn lờ trên bầu trời tối tăm, những bóng đen đó có hình dạng giống những con chim khổng lồ, nhưng cơ thể lại được tạo bởi sương mù đen, sương đen phát ra tiếng kêu chói tai. Âm thanh nhanh chóng khuếch tán xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lúc này, Lâm Chiếu Hạc chỉ giận mình không phải là trạch nam chỉ ru rú ở nhà nên rất quen thuộc với không gian giả tưởng- Cậu thực sự không nhớ nổi những con chim này là của tác phẩm nào.
Mặc dù chưa từng thấy nó nhưng chỉ cần dựa vào trực giác thôi là cậu liền biết những thứ này chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì.
Lâm Chiếu Hạc đang nghĩ xem trốn ở đâu thì an toàn hơn thì thấy Phó Lê vừa mới bước vào khu chung cư đã đi ra, lần này xung quanh anh ta có thêm vài người nữa. Những người này đều là những cô gái xinh đẹp mặc những bộ váy lộng lẫy. Những cô gái nhỏ này đầu tóc sặc sỡ, ăn mặc đẹp đẽ như thể đang tham dự một sự kiện lớn nào đó. Đứng với Phó Lê trông anh ta rất lạc lõng.
Thấy vậy, Lâm Chiếu Hạc hít hơi một hơi thật sâu: "Năm người thì hơi quá đáng rồi?"
Trang Lạc tương đối bình tĩnh: "Trước tiên cứ xem cho kỹ, lỡ đâu không phải..."
Hắn chưa kịp nói xong thì thấy một cô gái nhỏ bên cạnh Phó Lê đột nhiên kiễng chân lên, dùng tay ôm mặt Phó Lê rồi hôn lên má anh ta, hai người trông rất thân thiết.
Sự chuyên nghiệp của Lâm Chiếu Hạc lấp tức bộc phát, cậu nhanh tay giơ máy ảnh chụp vài tấm, vừa hài lòng vì cuối cùng cũng có chứng cứ rồi.
Trang Lạc còn chưa hiểu nên thắc mắc hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy..."
Lâm Chiếu Hạc thầm nghĩ sếp mình thật là không am hiểu sự đời, là ngoại tình chứ còn gì nữa, chẳng lẽ nửa đêm vẫn đi dự tiệc trà của mấy cô gái xinh đẹp.
Tuy nhiên, ngay sau đó, bầu trời đột nhiên thay đổi, những cái bóng đang bay lượn trên bầu trời biến thành những con chim đen, như nhận được tín hiệu tấn công chúng liền quay hướng và lao xuống vị trí của mấy cô gái kia. Chúng lao tới tốc độ cực nhanh, thậm chí còn có một tiếng nổ vang trời. Mặc dù thấy chúng lao về phía mình, nhưng Phó Lê không hề có ý định di chuyển—
Trái tim Lâm Chiếu Hạc nhảy dựng lên, còn tưởng mình cũng phải bỏ mạng ở nơi này liền nghe thấy tiếng Phó Lê hét lớn: "Thiếu nữ ma pháp biến hình."
Lâm Chiếu Hạc: "???"
Trang Lạc: "!!!"
Một chùm hiệu ứng rực rỡ đầy màu sắc chiếu sáng bầu trời đêm, đồng thời cũng chiếu sáng khuôn mặt đờ đẫn của Lâm Chiếu Hạc. Chỉ thấy ánh sáng chói lóa lóe lên quanh người Phó Lê, bộ quần áo đen anh ta đang mặc đã biến thành bộ đồ giống như những cô gái xung quanh anh ta. Váy- ồ không, váy này dài hơn tí. Chiếc váy màu hồng dịu dàng, được trang trí bằng vô số quả dâu tây xinh xắn, đồng thời Phó Lê còn gắn một chiếc nơ rất lớn trên đầu, chả biết gắn để làm gì. Đôi giày cao gót màu hồng trong suốt dưới chân dường như không phải đang giẫm trên mặt đất, mà là ở trên tầm mắt của Lâm Chiếu Hạc và Trang Lạc.
Lâm Chiếu Hạc, Trang Lạc: "..." Mắt họ đau quá.
"Vì hòa bình của thế giới, hãy chết đi mấy con quái vật bóng tối chết tiệt!" Phó Lê cầm một cây gậy phép thuật phát sáng, tạo thành một đội hình hoàn hảo với năm cô gái xinh đẹp, mấy người bọn họ đồng thanh hét lên, khiến cho người ta phải xấu hổ muốn đào một cái hố mà chui xuống.
Một giây tiếp theo, một trận pháp khổng lồ xuất hiện trước mặt họ, những con chim biến thành bóng đen lao vào trận pháp, vỡ tan thành từng mảnh sương mù.
Lâm Chiếu Hạc nhìn một lúc liền sởn da gà, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là một thiếu nữ ma pháp à? Mà thiếu nữ ma pháp chỉ cần thay quần áo là được mà phải không nhỉ? Không đúng, xem ra chỉ cần thay quần áo là đủ rồi, nhưng anh ta là một người đàn ông cao một mét tám, mặc chiếc váy dài đến đùi như vậy mà vẫn được à, anh hai à, anh hai có nghĩ đến việc mặc quần an toàn không đấy? Váy ngắn như vậy cậu sợ sẽ thấy những thứ cậu không nên thấy!!
Phản ứng của Trang Lạc thì tốt hơn Lâm Chiếu Hạc một chút, hắn bình tĩnh phân tích tình hình: "Vậy là anh ta không ngoại tình."
Lâm Chiếu Hạc: "?!"
Trang Lạc: "Chẳng qua nửa đêm ra ngoài là để làm thiếu nữ ma pháp giải cứu thế giới."
Lâm Chiếu Hạc: "..."
Trang Lạc: "Tốt nhỉ."
Lâm Chiếu Hạc: "..." Không biết tại sao nhưng cậu luôn nghĩ thà ngoại tình còn tốt hơn nhiều.
Tác giả có điều muốn nói:
Lâm Chiếu Hạc: Tôi thường cảm thấy lạc lõng với thế giới này bởi vì tôi chưa đủ biến thái.
Trang Lạc: Đừng nản lòng, tôi nghĩ cậu có tiềm năng đấy.