Editor: 1814Hz
Người trèo cao Lâm Chiếu Hạc quyết định trở về nhà.
Cậu đội chiếc mũ bảo hiểm có tai thỏ, ngồi lên chiếc xe điện nhỏ của mình, Lâm Chiếu Hạc chầm chậm đi trên đường.
Hơn sáu giờ chiều, sắc trời sẩm tối, quảng trường dần trở nên yên tĩnh, cũng không nhìn thấy quá nhiều người đi lại. Thỉnh thoảng lại bắt gặp cảnh tòa nhà đổ sập hoang tàn ở hai bên đường, xen kẽ là các tòa nhà cao tầng màu đen trông hài hòa đến lạ.
Dường như những rung động cực lớn chiều nay chỉ là ảo giác của Lâm Chiếu Hạc, nếu không phải các bức tường đổ nát xung quanh không ngừng nhắc nhở thì có lẽ cậu vẫn nghĩ rằng mình đang sống ở thế giới yên bình ba năm trước.
Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, nhưng khả năng thích ứng cực mạnh đã giúp cậu quen với một cuộc sống như bây giờ.
Vả lại cũng không riêng gì cậu, dường như tất cả mọi người đều đã thích ứng rồi.
Ngày này ba năm trước, thế giới giả tưởng và thế giới thật bắt đầu dung hợp hoàn toàn.
Ngày này ba năm sau, toàn bộ thế giới đã đầy những lỗ hổng.
Những sáng tạo mà loài người vô cùng yêu thích giờ đây lại trở thành điều cấm kỵ —— Ai cũng không muốn nhìn thấy những tác phẩm mình sáng tạo xuất hiện trước mặt.
Không ai biết vì sao lại phát sinh hiện tượng này, song nó cũng đã xảy ra.
Ở thế giới giả tưởng, tác phẩm có độ nổi tiếng càng cao thì lực phá hoại càng lớn, không riêng gì nhân vật, tất cả bức tranh tưởng tượng đều phù hợp với thực tế một cách kỳ lạ. Ban đầu, đám fan hâm mộ mừng rỡ như điên, nhưng rất nhanh sự mừng rỡ ấy đã biến thành khủng hoảng.
Lúc nhìn thấy cỗ máy giết người trong tác phẩm giả tưởng xuất hiện, sinh mạng không còn là những con số lạnh băng nữa mà trở thành một chuỗi bi kịch thảm sát, không ai có thể nở nụ cười với thần tượng giả tưởng giết người của mình.
Lâm Chiếu Hạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, hôm nay là một ngày nắng đẹp, ánh hoàng hôn cuối trời nhuộm những đám mây thành màu đỏ ửng, gió nhẹ thổi lướt qua gò má vô cùng dễ chịu.
Lâm Chiếu Hạc hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm cổ vũ cho chính mình —— Hy vọng ngày mai cũng có thể an toàn sống sót.
Không kẹt xe, đi thẳng một đường suôn sẻ, sau mười mấy phút, Lâm Chiếu Hạc cũng đã đến tầng trệt của chung cư mình.
Tầng trệt của chung cư là một công viên, trước kia có rất nhiều người đến công viên để đi dạo và giải trí, nhưng hiện tại thì rất ít, chỉ có một ông cụ neo đơn đang tập thể dục.
Lâm Chiếu Hạc biết người này, đó là bảo vệ của chung cư, mỗi lần Lâm Chiếu Hạc nhìn thấy ông đều sẽ có cảm giác vô cùng thân thương, cảm thấy như một trưởng bối thân thiết.
Bây giờ không giữ được an ninh nữa, hiện tại, đến Schwarzenegger* cũng không thể đối đầu với những sinh vật giả tưởng kỳ lạ, cho nên Lâm Chiếu Hạc cảm thấy thay vì nói cụ già này là bảo vệ thì nói ông là linh vật thì nghe hợp lý hơn.
*Arnold Alois Schwarzenegger: vận động viên thể hình.
Trong đầu nghĩ đến từ linh vật, Lâm Chiếu Hạc thốt lên: "Bác Cát*!"
*Cát: thuận lợi, may mắn.
Ông cụ: "?"
Lâm Chiếu Hạc: "À không, bác Trần."
Ông Trần nheo mắt nhìn Lâm Chiếu Hạc một chút: "Hầy."
Lâm Chiếu Hạc hỏi: "Ăn chưa?" (Chīle ma.)
Ông Trần: "Trời không có mưa." (Méi xià yǔ.)
Lâm Chiếu Hạc: "Đúng vậy, thời tiết rất đẹp." (Tiānqì zhēn hǎo.)
Ông Trần: "Đúng vậy, tan làm sớm quá." (Xiàbān zhēn zǎo.)
Lâm Chiếu Hạc mỉm cười, đáp: "Vậy cháu đi lên trước."
Ông Trần: "Chú ý an toàn nha!"
Lâm Chiếu Hạc đã quen cái kiểu nước đổ đầu vịt này rồi, quay sang gật đầu với ông Trần rồi lên lầu. Ông cụ này cơ thể vẫn còn cường tráng, mà lỗ tai hơi có vấn đề, nhưng như vậy cũng không sao.
Chung cư này là do một nhóm người thuê cũng được vài năm, nhiều thiết bị cũng bắt đầu cũ kỹ, nhưng Lâm Chiếu Hạc vẫn không có ý định chuyển đi.
Sau sự kiện dung hợp, dân số trên toàn thế giới giảm mạnh, đặc biệt là ở những vùng có độ dung hợp cao, hầu như khắp nơi đều có nhà trống. May mắn là chung cư bên Lâm Chiếu Hạc vẫn tốt, huống hồ cậu còn chưa trả hết nợ thế chấp... Ngân hàng nói rằng thế giới có thể sẽ bị hủy diệt, nhất định phải thanh toán xong số tiền thế chấp này.
Lên lầu lấy chìa khóa mở cửa, Lâm Chiếu Hạc vừa vào đã nghe hàng xóm trên lầu chạy loạn lên. Cậu có hơi buồn, nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi thở dài thườn thượt.
Người sống trong chung cư này vô cùng hỗn tạp, loại người nào cũng có, thậm chí còn có cả nhân vật giả tưởng thế giới bên kia. Mặc dù các sinh vật giả tưởng đều rất kỳ lạ nhưng không phải tất cả đều nguy hiểm. Ví dụ như nhân vật trong một số tiểu thuyết hoặc anime lãng mạn sẽ không có gì nguy hại, và cũng không hiểu vì sao bị kéo vào trận dung hợp kỳ diệu này, trở thành một người đáng thương không nơi nương tựa.
Nhóm người này không những có ngoại hình ưa nhìn, không có sức chiến đấu, mà còn được giới trẻ khá hoan nghênh.
Hàng xóm lầu trên mới chuyển đến có hơi kỳ lạ, cả ngày ở trên lầu chạy tới chạy lui, dường như cũng chưa dừng lại, hai ngày trước Lâm Chiếu Hạc có đi lên tìm hai lần nhưng hàng xóm chẳng chịu mở cửa, Lâm Chiếu Hạc cũng hết cách.
Hôm nay còn chưa tới tối mà lại bắt đầu rồi.
Lâm Chiếu Hạc một bên nấu mì tôm, một bên nghe tiếng chạy bộ đùng đùng đùng ở lầu trên, cậu chỉ cảm thấy thái dương mình hơi đau nhức, tay cầm đũa nổi hai đường gân xanh lè, cậu hít sâu một hơi, tự nhủ thế giới này tuyệt vời như vậy mà tại sao cậu có thể bực tức được, nhưng lúc vừa ngẩng đầu nhìn trần nhà thì Lâm Chiếu Hạc không khỏi chửi thề.
Cậu chỉ thấy trên trần nhà mình có một vệt nước đen nhánh đọng lại, nổi bật lên giữa vách tường trắng toát, vô cùng chói mắt.
"Đm!" Lâm Chiếu Hạc vô cùng giận dữ, "Mẹ nó làm cái gì ở trên lầu thế không biết!" Cậu đập bộp đôi đũa lên bàn, nổi giận đùng đùng lao lên lầu trên.
"Có ai không? Có ai ở nhà không ạ?" Lâm Chiếu Hạc nén cơn giận xuống, coi như lễ phép mà gõ cửa ba cái.
Không có gì ngạc nhiên khi không có ai trả lời, lần này Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn nổi điên, bắt đầu đập ầm ầm phá cửa: "Mở cửa ra! Nếu ở nhà mà anh có khả năng thi đấu ba môn kết hợp thì mở cửa ra cho tôi! Để tôi mở mang kiến thức cho anh xem cái gì mới thực sự là ——"
Ai ngờ cánh cửa này không đập được mà cánh cửa kế bên lại mở ra, lộ ra khuôn mặt của một cô gái, cô vô cùng sửng sốt, thì thầm: "Anh làm gì thế?"
Lâm Chiếu Hạc giải thích: "Tôi ở lầu dưới, ngày nào cũng phải nghe anh ta chạy đùng đùng trên nhà, thật sự là không nhịn được!"
Cô gái nhỏ giọng: "Anh đừng đập nữa, nhà đó không có ai đâu."
Lâu Chiếu Hạc: "Hả? Không có ai?"
Cô gái gật đầu: "Đúng vậy, không có ai cả, có phải anh tìm nhầm phòng rồi không?"
Lâm Chiếu Hạc đáp: "Không nhầm đâu, tôi ở dưới phòng anh ta mà! Ngày nào cũng nghe anh ta chạy rầm rầm trong nhà."
Cô gái nói: "Nhưng phòng sát vách quả thật không có ai mà."
Lâm Chiếu Hạc: "Không có thật à? Lẽ nào tôi nghe lầm? Không phải đâu..."
Cô gái che miệng cười: "Hay là bên trong có quỷ?"
Lâm Chiếu Hạc: "..." Tại sao cậu lại có dự cảm không lành vậy.
Cô gái cười đến cong cả khóe mắt: "Anh muốn anh ấy xem cái gì mới là thực sự?"
Lâm Chiếu Hạc: "..."
Quả thật là có gõ cửa cũng không mở, Lâm Chiếu Hạc không còn cách nào khác, đành phải lui người hồi cung, cũng may là sau khi về nhà, tiếng chạy nhảy trên lầu cũng đã dừng lại, nếu không sợ rằng cậu sẽ xác búa lên tìm vị chân nhân đó để PK mất.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Lâm Chiếu Hạc cũng nhẹ nhàng thở ra, mở tivi lên, ngồi trên ghế sofa, nghiêm túc đọc tài liệu mà sếp cậu đưa cho.
Công ty bọn họ làm bảo hiểm —— Mặc dù cả thế giới có thể sụp đổ bất cứ lúc nào nhưng cuộc sống này vẫn cứ tiếp diễn, thế là sinh ra đủ loại công ty kỳ lạ.
Công ty cậu nói là làm bảo hiểm nhưng ngược lại giống bảo vệ hơn, nội dung công việc đề cập đến rất nhiều vấn đề, chủ yếu là đảm bảo người mua bảo hiểm không chết quá nhanh —— Lâm Chiếu Hạc từng cảm thấy nhà tang lễ còn tốt hơn họ nhiều.
Nói là tài liệu nhưng thực ra đó là một cuốn tiểu tuyết, Lâm Chiếu Hạc cẩn thận đọc từng chữ, đoạn trước vẫn còn rất bình thường, đọc được một nửa thì trợn tròn mắt: "Mẹ nó, như vậy mà cũng được?" Cậu bắt đầu cảm thán trí tưởng tượng của loài người thật phong phú, sự kỳ diệu của cấu trúc cơ thể, suy nghĩ tác giả quá bay cao bay xa.
Đây là một tiểu thuyết nói về chuyện tình giữa hai chàng trai, A thích B, B không thích A, thế là A làm thân với C để tiếp cận B, ai dè cuối cùng lại yêu C luôn, nhưng C biết A thích B nên quyết định rời khỏi B, nhưng A lại không để cho C rời khỏi, thế là C kề cận bên B, kết quả là B lại yêu C... Chứng minh rằng A + B ≥ 2√AB*.
*Bất đẳng thức Cauchy.
Đề nghị của Lâm Chiếu Hạc sau khi xem xong: Nếu tác giả thực sự không sao thì có thể tìm thêm một lớp học.
Câu hỏi được đặt ra chính là nếu nhân vật trong tiểu tuyết đến thế giới này thì có thể tiếp tục sống không? Lâm Chiếu Hạc tỏ vẻ hoài nghi đối với điều này.
Tổng tài độc đoán trong tiểu thuyết đến đây cũng không là gì cả, cũng không thể ngày nào cũng yêu rồi ở nhà không làm gì đúng không? Vả lại thế giới đã thành ra như vậy rồi, bình thường công việc rất khó tìm... Lâm Chiếu Hạc nghĩ, thế mà bọn họ vẫn còn tiền đi tìm sếp cậu mua bảo hiểm, nhìn chắc cũng không phải người bình thường... Cũng không biết là gặp chuyện gì, cậu dự định ngày mai sẽ bàn bạc với bọn họ. Sau khi đặt tài liệu xuống, Lâm Chiếu Hạc nằm trên giường tiếp tục thở dài, cậu nhìn lên trần nhà, phát hiện vũng nước đen đọng phía trên hình như lại to hơn một chút.
Là ảo giác phải không? Lâm Chiếu Hạc thầm nhủ, dù lầu trên không có người ở nhưng để rỉ nước như này cũng không phải cách, hay là ngày mai cậu đi tìm ông Lưu hỏi chìa khóa phòng trên xem, nếu không sớm muộn gì trần nhà nhà cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng, đang suy nghĩ thì đúng lúc ti vi phát sóng vụ tai nạn hôm nay ở phố Dân An.
Chương trình thời sự nghiêm túc xưa nay giờ đã trở thành tin tức giải trí, ví dụ như chị phóng viên xinh đẹp đang đứng trước phố Dân An phủ đầy khói đen, cô đang rất nghiêm túc mà thuật lại nội dung chính của cuốn tiểu thuyết, thảm nhất là quyển sách kia chính là cuốn cổ tích nổi tiếng, mở đầu bằng câu: "Rất lâu trước kia..."
Lâm Chiếu Hạc: "Chậc." Cậu trực tiếp cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh.