Sở Lam sáng nay mới đi được một đoạn, còn chưa tới ôn tuyền phía sau núi đã đột nhiên kêu hai tùy tùng theo mình quay về. Hắn trở lại thạch ốc vừa vặn lúc Tiểu Liễu đang co người rửa mặt tại một góc nọ, trông chẳng khác gì một vật nhỏ. Hắn phẩy tay ra hiệu cho tùy tùng lui đi, cũng không lên tiếng, cứ đứng ở nơi đó bí mật quan sát.
Hai tên tùy tùng kia tuy theo Sở Lam đã nhiều năm nhưng vẫn không thể hiểu rõ tính tình hắn, bất quá trong lòng đều cảm thông cho Tiểu Liễu, bị thiếu gia nhìn chòng chọc như vậy không biết là có sự tình gì a.
Sở Lam đứng tại cửa trù phòng, thấy tiểu nam hài Tiểu Liễu ngồi ở trên ghế khiếp sợ nhìn mình, trong lòng một trận phiền muộn, lạnh lùng nói: “Đũa!”
A? Tiểu Liễu há hốc mồm, nhưng lại không hề phản ứng.
“Đem đũa ra đây! Ngươi bị điếc sao?” Sở Lam lớn tiếng quát.
Tiểu Liễu vội vàng đặt bát cơm nhỏ lên trên bếp lò, rồi đi lấy một đôi đũa trong tủ bát.
Sở Lam nhíu mi, nghĩ thầm, cái đôi đũa trong tủ bát kia đích thị hôm qua đã có người khác dùng qua rồi, lại nói: “Khỏi lấy.”
Tiểu Liễu ngơ ngác đứng ở đó, còn chưa biết vị thiếu gia này muốn làm gì, đã thấy Sở Lam đi tới, cầm lấy đôi đũa tre y vừa mới dùng để ăn cơm, lại hung hăng trừng mắt lườm y một cái, khiến y sợ hãi mà vội vàng cúi đầu.
Sở Lam nhìn một chút rồi gắp đồ ăn đặt vào trong miệng. Quả đúng là con cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-so/22243/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.