Chương trước
Chương sau
Tiểu Liễu ôm khư khư tấm chăn bông trên người, chỉ lộ ra hai con mắt, gắt gao quấn chặt chăn không buông. Đã ba ngày rồi y không xuống giường được.

Đều là do người kia!

Oán hận xen lẫn thẹn thùng, y đỏ mặt nhìn về phía Sở Lam đang vội vàng bê nước từ trong ra ngoài đi đổ.

Người nọ vừa mới giúp y tẩy sạch, không biết ba ngày qua đây là lần thứ mấy.

Mỗi lần đều nói đây là lần cuối cùng, vậy mà lần nào xong cũng kêu không tính.

Lần này nhất định sẽ không nhượng bộ hắn nữa!

Tiểu Liễu càng cố sức túm chặt chăn bông.

Từ khi tới nơi vô cùng lạnh giá này, Sở Lam liền mượn biết bao nhiêu cớ, tỉ như thay Tiểu Liễu giữ ấm mà cả ngày ôm lấy y, đương nhiên là ở bên trong ổ chăn.

Người ta nói ăn no ngủ ấm dễ sinh tư dục.

Vì sao lạnh thế này mà cũng sinh tư dục được chứ?

Sở Lam thật vất vả đổ hết thùng nước, may mắn hắn một thân võ công, nhưng nơi đây đêm khuya cực kì lạnh lẽo, hắn cũng không nhịn được mà bất giác rùng mình một cái.

Lén lút lấp ló bên giường lò hơ cho ấm, mỉm cười nhìn về phía vợ mình đang rúc trong ổ chăn trên giường, chỉ lộ ra hai con mắt, hắn mạnh tay đem bào tử trên người cởi ra ném sang bên cạnh, định vén chăn nhảy vào.

“Không!” Tiểu Liễu ủy khuất mếu máo, gắt gao kéo chăn bông.

“Ngươi không cho ta vào, ta cũng không còn chỗ nào ngủ nữa! “Sở Lam làm bộ hắt xì một cái, lại còn vô liêm sỉ ôm lấy cơ thể trần trụi đang run rẩy , ra vẻ như sắp chết cóng: “Ngươi mưu sát chồng! “

Phồng má lên ủy khuất không thua kém gì Tiểu Liễu

Tiểu Liễu do dự, đúng nga, bên ngoài đúng là rất lạnh, rất lạnh, chạm vào không khí một lúc thôi cũng có thể hóa thành băng…

Thế nhưng, y vừa định cho hắn vào chăn, đã nghe thấy hắn nói: “Hảo lạnh a, hay chúng ta làm một lần nữa!”

“Ngươi, ngươi ngủ chăn khác đi!”

“Thôi coi như ta làm chăn của ngươi đi!”

Sở Lam dường như chưa diệt trừ hết đống tinh lực của mình, bổ nhào lên trên giường lò ấm áp, ôm lấy tấm chăn dày đang bao bọc Tiểu Liễu, miệng hôn lên hai con mắt y (tại có mỗi cái này lộ ra =))),tay ở ngoài chăn tác oai tác quái.

Tiểu Liễu bị hôn tâm hoảng ý loạn, người này thế nào cũng không mệt sao, nhưng mình không còn tí khí lực nào nữa rồi. Thừa dịp ngắt quãng giữa những đợt hôn, y nhẹ nhàng nói: “Vậy ngươi tiến vào, nhưng, nhưng chỉ được làm một lần thôi, không thì ta, ta…”

Sở Lam tuân lệnh, càng hưng phấn hơn, vận công khiến thân thể ấm áp rồi mới chui vào trong chăn.

Nhẹ nhàng tách hai chân Tiểu Liễu ra.

Như cá gặp nước, hắn nói: “Sở Liễu, ngươi thật tốt! ” Cơ thể theo đó cũng tiến lên phía trước.

Tiểu Liễu nửa tỉnh nửa mê, mệt đến nỗi không thể động đậy, để mặc Sở Lam lộng.

Nhưng đang lúc tình nhiệt lên cao, ma tướng thân cận với Sở Tiểu Bảo nhất – lão Chu, ở ngoài cửa bỗng kêu to lên: “Sở đương gia, Tiểu Liễu, Tiểu Bảo lại lén đi theo bọn lão lục nữa rồi!”

Cái gì?

Tiểu Liễu giật mình tỉnh giấc, nhấc chăn trở mình, cả người ngồi dậy, Sở Lam cũng không kịp mặc quần áo cho y, chỉ biết sau đó là một tiếng hắt xì thật to…

Thụ hàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.