Tiểu Liễu ôm khư khư tấm chăn bông trên người, chỉ lộ ra hai con mắt, gắt gao quấn chặt chăn không buông. Đã ba ngày rồi y không xuống giường được.
Đều là do người kia!
Oán hận xen lẫn thẹn thùng, y đỏ mặt nhìn về phía Sở Lam đang vội vàng bê nước từ trong ra ngoài đi đổ.
Người nọ vừa mới giúp y tẩy sạch, không biết ba ngày qua đây là lần thứ mấy.
Mỗi lần đều nói đây là lần cuối cùng, vậy mà lần nào xong cũng kêu không tính.
Lần này nhất định sẽ không nhượng bộ hắn nữa!
Tiểu Liễu càng cố sức túm chặt chăn bông.
Từ khi tới nơi vô cùng lạnh giá này, Sở Lam liền mượn biết bao nhiêu cớ, tỉ như thay Tiểu Liễu giữ ấm mà cả ngày ôm lấy y, đương nhiên là ở bên trong ổ chăn.
Người ta nói ăn no ngủ ấm dễ sinh tư dục.
Vì sao lạnh thế này mà cũng sinh tư dục được chứ?
Sở Lam thật vất vả đổ hết thùng nước, may mắn hắn một thân võ công, nhưng nơi đây đêm khuya cực kì lạnh lẽo, hắn cũng không nhịn được mà bất giác rùng mình một cái.
Lén lút lấp ló bên giường lò hơ cho ấm, mỉm cười nhìn về phía vợ mình đang rúc trong ổ chăn trên giường, chỉ lộ ra hai con mắt, hắn mạnh tay đem bào tử trên người cởi ra ném sang bên cạnh, định vén chăn nhảy vào.
“Không!” Tiểu Liễu ủy khuất mếu máo, gắt gao kéo chăn bông.
“Ngươi không cho ta vào, ta cũng không còn chỗ nào ngủ nữa!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-so/2200093/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.