Hài tử của Hạo Thiên và Thu Nhược Y quả thật bị gọi là “Sở Tiểu Bảo”, bất quá mọi người trong Hạo Thiên giáo đều nói cái tên ấy rất tốt, Tiểu Liễu cũng thừa nhận điều đó, hơn nữa Sở Lam còn đáp ứng sau này sẽ cấp cho Tiểu Bảo một tên tự thật dễ nghe.
Hôm đó, Tiểu Liễu bế tiểu anh hài (trẻ mới sinh) cho nó uống sữa. Vì sữa của nhũ mẫu không đủ, giáo đồ liền thay bằng sữa dê, sữa bò, dù vậy Sở Tiểu Bảo vẫn uống rất thích thú.
Sở Lam nhìn hai người một lớn một nhỏ, chỉ cảm thấy cả gian phòng tràn ngập sự ấm áp, liền vươn tay ôm cả hai vào trong lồng ngực.
“Uy, nó gọi ngươi đa đa (cha),vậy gọi ta là cái gì hả?” Sở Lam nói.
“Cũng kêu đa đa a…”
“Như thế ta làm sao biết là nó đang gọi ngươi hay gọi ta?!”
“A? Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Liễu ngơ ngác.
“Gọi ta đại đa, gọi ngươi tiểu đa.”
Tiểu Liễu nghe xong trong lòng thầm nói, cái gì mà đại điệp với tiểu điệp, đại oản với tiểu oản cơ chứ! (điệp: đĩa, oản: bát. Nghĩa mang máng kiểu chưa biết ai lớn hơn ai đâu a:”> *chém*)
Tiểu Bảo ăn no xong nấc một tiếng thỏa mãn, Tiểu Liễu sờ sờ dưới thân nó, thấy đã ẩm ướt, liền cầm tã lót sạch sẽ ra thay. Y sớm đã quen với việc này, động tác nhanh nhẹn, chốc lát sau đã chiếu cố ổn thỏa tiểu anh hài.
Thật vất vả dỗ Tiểu Bảo ngủ say, Sở Lam vội kéo vị tiểu đa nọ ra ngoài phơi nắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-so/2200091/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.