Trên mặt Tứ gia thoáng qua nụ cười khó nhận biết, lật lật kiểm tra đánh giá của Lại bộ trình lên trên bàn, thoả mãn gật gật đầu, nói:
“Tiểu tử này thật sự là thanh quan hiếm có, rất thông minh cơ trí, cũng không uổng công...”
Nói đến đây dừng hồi lâu, không nói tiếp, trong mắt giống như tưởng niệm, giống như chán nản, khép lại kiểm tra đánh giá của Lại bộ nói:
“Cho hắn vào đi! Bất tri bất giác đã ba năm, lúc này nên cho hắn đến địa phương tốt.”
Cao Vô Dung thấy điều thú vị nói:
“Ban đầu sau khi làm tri huyện Cao Thanh huyện ba năm, Lý Vệ vào kinh báo cáo công tác, lại bị gã sai vặt ngăn ở bên ngoài cửa phủ, tiểu tử kia cũng cơ trí cầm…”
Giọng nói dừng một chút, mắt liếc nhẫn phỉ thúy - mà Tứ gia không ngừng vuốt ve - một cái, Tứ gia ngược lại tâm tình tốt lên, giơ giơ ngón tay cái nói:
“Cầm cái nhẫn này hô to nói là nô tài trong phủ ta, bị thị vệ dẫn đi vào Dung Nguyệt cư.”
Nhớ tới những chuyện này, trong mắt Tứ a ca lóe sáng sâu xa giống như ở trong băng tuyết ng trời nhớ lại dương quang phổ chiếu (ánh mặt trời chiếu rọi). Đó là chuyện năm thứ nhất sau khi Sở Sở rời đi, một mình ở Dung Nguyệt cư hối hận, cả ngày lễ Phật ăn chay. Thực tế bản thân vẫn hy vọng, cảm thấy ông trời đưa Sở Sở tới, có lẽ sẽ bị tình cảm của mình cảm động, lại đưa trở lại cũng chưa biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-so-o-thanh-trieu/1862906/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.