Chục năm sống tháng thảy mơ màng,
Chẳng tư lường,
Tự tơ vương.
Ngàn dặm mồ trơ,
Khôn xiết nỗi thê lương.
Có gặp nhau chăng chưa dễ nhận,
Mặt đầy bụi,
Tóc pha sương.
Đêm qua hồn mộng chợt hồi hương,
Trước song hiên,
Tựa đài trang.
Im lặng nhìn nhau,
Chan chứa lệ hai hàng.
Chừng hẳn năm năm nơi đứt ruột,
Đồi thông quạnh,
Dưới đêm trăng.”
“Giang thành tử” - Tô Thức
Kinh thành - bên trong thư phòng Ung Vương phủ, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, năm nay mới vừa được phong vương, vốn nên vui vẻ, Ung Thân Vương Dận Chân tựa vào trên giường nhìn một bức tranh cung nữ trên tường đối diện, nhẹ nhàng ngâm tụng bài thơ thương nhớ vợ chết. Cô nương trong tranh cũng không phải là khuynh quốc khuynh thành, ngũ quan rất bình thường, một đôi mắt sáng ngời có hồn giống như có thể nhìn thấu tất cả, lộ ra lý trí và thanh lãnh. Nàng mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh ở nhà màu đỏ tươi viền bằng lông hồ ly màu trắng, eo thon yểu điệu, tự có một loại tư thái phong lưu uyển chuyển hàm xúc, mặc dù không xinh đẹp nhưng người thật hấp dẫn. Dận Chân cảm giác tâm trạng mình lúc này so với lúc đó còn tịch trống vắng hơn nhiều. Mười năm rồi, cái đêm hỗn loạn đó là đêm mà cả đời mình tiếc nuối, bi thống nhất, không chỉ một vạn lần hối hận, mình không có sớm đi giải quyết Tô Tô đó, hối hận tại sao mình không có sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-so-o-thanh-trieu/1862903/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.