Tịch Ngung lẳng lặng ngồi ở đó, tuy rằng nam nhân trước mắt vẫn còn hô hấp, nhưng mà hồn phách của Đầu Đà dĩ nhiên đã rời đi. Trong lòng y lúc này không biết là vui hay buồn, chỉ cảm thấy trong đầu ý nghĩ loạn xạ, mệt chết đi được. Người nọ, người nọ cũng mau tỉnh lại đi chứ. Nhưng sau khi tỉnh lại thì sẽ làm gì? Hắn dã tâm bừng bừng, muốn làm chủ thiên hạ, tỉnh lại rồi kết quả của hắn và y sẽ như thế nào? Lúc trước, sự tình rất rối rắm, y căn bản không rãnh suy nghĩ đến tương lai, nhưng hiện tại, Đầu Đà đã đi rời, hết thảy đều yên ổn trở lại. Chính mình vì cái gì phải thích người này như vậy! Nghĩ đến câu nói trước khi Đầu Đà biến mất đã nói, ‘hắn’ trong lời nói chắc hẳn là nam nhân đang nằm trước mắt này. Ai, hắn là như vậy, cứ thích khống chế người khác, bài bố người khác! Chính là, người này lại dám đem tính mạng ra để bức chính mình lựa chọn. Có biết hay không, chỉ kém một chút thôi thì trên đời này sẽ không có người nào tên là Âu Dương Quân nữa. Chuyện tình hơn mười năm trước hắn cũng đều đã biết………. Tịch Ngung cúi người xuống, tinh tế nhìn nam nhân, thân thủ ở trên mặt hắn vuốt ve, lông mi, đôi mắt khi cười rộ lên sẽ híp lại, cái mũi thẳng tắp, đôi môi cũng thật dày. Đây là lần đầu tiên y nhìn kỹ Âu Dương Quân, bộ dạng cũng không phải là thập phần xuất chúng, tâm tính cũng là loại tà ma bình thường, chính là, chính là…………. Tịch Ngung buồn bã cười, ai làm cho người nọ ngay từ đầu nhìn thấy chính mình rồi không cần thiết nhìn đến người nào khác………………. Kỳ thật chuyện tình năm đó y đã sớm biết, Hạo Thiên đại ca vào sáng sớm ngày hôm sau y tỉnh dậy đã nói với y, bọn họ đi ám sát Nhị vương gia, phải nhìn thấy cảnh y chịu nhục, nhưng vì tình hình bắt buộc, không thể cứu y. Mà hắn đều biết hết. Tịch Ngung hơi hơi cắn môi, đưa đôi môi lại gần lỗ tai nam nhân, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thật sự sẽ cứu ta, chẳng sợ đả thảo kinh xà *rút dây động rừng* cũng tới cứu ta sao?” Ngày đó giống như đang sống trong địa ngục, nhưng ngay cả nguyện vọng muốn chết đi ông trời cũng không đáp ứng, chỉ có thể khảm nỗi đau vào sâu trong lòng. Không có bất luận kẻ nào đến cứu mình. Hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình. Một mình Thân Tịch Ngung là có thể. Vẫn ôm ý nghĩ như vậy. Y thở nhẹ, đảo mắt nhìn sang chỗ khác, lại nghe được âm thanh kiên định của nam nhân vang lên———- “Nhất định! Ta sẽ!” Tịch Ngung giận đến tái mặt, lại bị nam nhân một phen ôm vào trong lòng ngực. “Tiểu Ngung, ngươi thực……..” Muốn nói y ngốc, nhưng lại luyến tiếc. Người này tuy rằng ngốc đến nổi muốn cứu Đầu Đà, mà sẽ chết đi để bồi tội với hắn. Nam nhân tâm hoa nộ phóng *mở cờ trong bụng* Hắn gắt gao ôm lấy thân thể tiêm gầy, tựa hồ qua hai ngày nay đã gầy thêm một vòng. “Tiểu Ngung, ta tuyệt đối sẽ không phụ ngươi, Âu Dương Trường Thiên sẽ không để cho ngươi chịu khổ. Sẽ không.” Tịch Ngung nằm trong lòng ngực nam nhân, nội tâm cảm thấy ấm áp, kèm theo một chút bất đắc dĩ. Chuyện tình nam nhân này thích nhất, chính mình lại cố tình chán ghét. Chẳng lẽ hắn có thể buông tay được dã tâm của hắn, khát vọng của hắn? Có thể cùng chính mình đi ngoại thành bắt đầu một lần nữa? Nếu không thể, hai người tốt nhất là nên tách ra. Bất quá biết được rằng có người nguyện ý chiếu cố chính mình, thực là quá đủ. Còn đòi hỏi cái gì nữa? Dù sao nam nhân vốn bị thương đến nguyên khí, không bao lâu, liền nặng nề chìm vào giấc ngủ, đã ngủ rồi còn gắt gao cầm lấy tay của Lão yêu. Bất quá, ngày hôm sau, khi hắn tỉnh lại, phát hiện trong lòng bàn tay không phải là tay của giai nhân, là mà khối lệnh bài được khắc bằng ngọc, mặt trên có một chữ “Lục”, là của Tiểu Ngung……………. Hắn cuống quít đi ra ngoài tìm người, sắc mặt của nhóm ma tướng cực kỳ xấu xí, cũng không thèm để ý hắn. Chung quanh đều không có! Người đúng là không thấy. Hắn muốn vận công điều tra tung tích, nhưng nội lực trong cơ thể mới vừa đại biến, công lực không đủ. Không từ mà biệt sao? Vì cái gì! Nhưng hắn cũng không muốn nghĩ nhiều, tiếp qua hai ngày sau đó là ngày nhậm chức minh chủ võ lâm, có rất nhiều chuyện chờ hắn đi làm. Tuy rằng sau khi công lực đã hồi phục, vẫn không vận công điều tra tung tích của Tiểu Ngung, nhưng trong lòng hắn ẩn ẩn có chút bất an. Âu Dương Quân dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, đến buổi trưa mới vào thành Duyện Châu, tới Sở phủ tạm cư, tiểu đồng cùng phần lớn hạ nhân đều sớm lo lắng vạn phần, thấy hắn bình yêu vô sự trở về mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Bọn họ không tài nào hiểu được, chủ tử trong thời điểm bận sắp chết này lại ra ngoại thành xử lý công việc gì, cái đó và tác phong bình thường của hắn thật không tương xứng. Cũng chỉ có tiểu đồng thoáng đoán ra được một chút, nhưng không thể tin được, dù cho việc đó có liên quan đến Thân công tử, cũng không nhất thời gấp gáp như vậy a! Huống chi luận về tính nhẫn nhịn, vị chủ tử này của hắn nhận mình đứng thứ hai, thiên hạ không ai dám đứng thứ nhất! Bất quá tất cả mọi người không ai dám tỏ vẻ gì. Âu Dương Quân trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra không?” Tiểu đồng vội trả lời: “Lúc công tử đi mọi người đều biết là vì công đạo, cũng không có đại sự gì.” “Sở Liễu bên kia…………..” “Lúc công tử ra khỏi cửa thành, Sở Liễu bên kia cũng ra khỏi thành, bên người có mười tám thiết vệ bảo vệ, lão giáp không dám bám theo quá sát. Bất quá lão giáp canh giữ ở ngoại ô, chính mắt nhìn thấy Sỡ Liễu ngày đó liền trở về thành, về sau cũng không có động tĩnh gì.” Âu Dương Quân thoáng nhíu mày, thầm nghĩ, mười tám thiết vệ của Sở gia nổi tiếng thiên hạ, lão giáp không phải là đối thủ của bọn họ. Nhưng là Sở Liễu đi gặp Tiểu Ngung, tại sao Sở gia lại không biết? Bọn họ trong lúc đó đến tột cùng có cái gì gút mắt…….. Lấy cá tính của Tề Gia Nghĩa ra mà nói chính là tuyệt đối không cùng Ma giáo dây dưa không rõ, vậy thì mười tám thiết vệ kia đã nghe theo lệnh của ai? Sở Liễu đã nhìn thấy hắn, có báo cho Tề Gia Nghĩa không? ……………. Hắn nhíu chặt chân mày, nhẹ nhàng thở dài ———– Sở Lam. Này hết thẩy đều cùng Sở Lam mỹ mạo kia không thể không can hệ! Ngày nhậm chức minh chủ chính là ba ngày sau, tuy rằng mọi chuyện đã chuẩn bị tốt, nhưng không thể khinh thường. Âu Dương Quân một bên gia tăng luyện công để khôi phục hoàn toàn công lực, một bên cùng các môn phái xã giao. Tề Gia Nghĩa cũng có tới gặp hắn một lần, lời nói cũng không có gì khác thường, còn bàn luận với hắn về mấy vấn đề của bạch đạo. Thẳng đến đêm trước ngày nhậm chức minh chủ, võ công Âu Dương Quân cuối cùng khôi phục được hơn bảy tám phần, có thể vận công dò thám tung tích của Tịch Ngung. Hắn ngưng thần, sau khoảng chừng nửa chén trà, hai hàng lông mày nhíu chặt, điều này sao có thể. Tái vận công. Thật lâu sâu, sắc mặt nam nhân khó coi cực kỳ, Tiểu Ngung thế nhưng đang ở ngay tại Sở phủ? Hai ngày nay hắn suy nghĩ thật lâu, cảm thấy Tiểu Ngung không muốn cùng hắn gầy dựng sự nghiệp ở võ lâm rộng lớn, Tiểu Ngung của hắn chính là như vậy, nhìn bên ngoài mạnh mẽ hung ác, nội tâm vẫn thực đơn thuần, toàn bộ vô tạp niệm. Hắn nghĩ rằng trước tiên sẽ nhậm chức, sau đó hảo hảo đi tìm y, tinh tế thuyết phục, Tiểu Ngung chắc sẽ nghe theo hắn. Dù sao cũng là người nguyện ý chết vì hắn a. Nam nhân mười phần tin tưởng. Chính là, tại sao y lại ở trong Sở gia? Cách hắn gần như vậy, cũng không tới gặp hắn? Lúc này, tiểu đồng đột nhiên báo lại: “Gia, Tề phu nhân thỉnh ngài qua.” Tề phu nhân? Sở Vân, thân muội của Sở Lam. Trong mắt Âu Dương Quân lợi quang chợt lóe, xem ra đây là lúc lộ bài. Hắn sửa sang lại quần áo, phân phó tiểu đồng cùng đi. Thủ hạ của Sở Vân mặc không nói chuyện, mang theo chủ tử bọn họ đi qua bảy tám con đường, rốt cục tới một cái sân cực kỳ yên lặng. Hạ nhân kia cúi người thỉnh Âu Dương Quân đi vào. Âu Dương Quân mỉm cười bước vào, chính là vừa vào cửa một bước, đột nhiên cảm thấy trầm xuống, nhất thời không biết có gì không ổn. Trong viện, một thiếu phụ xinh đẹp mỹ mạo đang lẳng lặng đứng đó, chắc hẳn đây là phu nhân của Tề Gia Nghĩa. Tính tình của Sở Vân rất rõ ràng, cũng không nói lời dư thừa, đi thẳng vào vấn đề: “Lần này, huynh trưởng Sở Lam của ta muốn gặp Âu Dương đương gia, thỉnh!” Quả nhiên! Âu Dương Quân mang mặt tươi cười bước vào nhà chính, vừa liếc mắt liền thấy, trong phòng không có ai, bày biện cũng không phải xa hoa, lại có chút lịch sự tao nhã, xem ra cảnh ngộ của tên Sở Lam xinh đẹp này quả thật không tồi. Lúc này, từ huyền quan phía sau truyền đến tiếng bước chân thong thả của một gã thanh niên áo trắng, tuy rằng trong đêm đen chỉ có ánh sáng từ ngọn nến mỏng manh, nhưng phong thái của thanh niên lại chói mắt đến nổi không ai có thể sánh bằng. Không hổ là võ lâm đệ nhất mỹ nam. Là người xinh đẹp nhất mà Âu Dương Quân từ khi sinh ra đến nay mới thấy. Sở Vân đã xinh đẹp như vậy rồi, mà huynh trưởng của nàng lại còn xinh đẹp hơn, tựa như ngọn lửa so với nhật nguyệt. Thanh niên tuyệt mỹ cũng không hành lễ, chỉ tùy ý nói: “Ta chính là Sở Lam, Âu Dương đương gia mời ngồi.” Nói xong, thẳng ngồi ở vị trí chủ thượng. Âu Dương Quân thấy hắn ngay cả câu xã giao cũng không nguyện nói, hành vi lại tiêu sái như vậy, cảm thấy có chút thấu hiểu, lúc trước hắn không rõ vì sao Sở Lam lại để tâm đến một tên tiểu quan hết sức bình thường như vậy, hiện giờ tựa hồ có chút thông thấu. Sở Lam thấy đối phương nhìn dung mạo của hắn rồi lại bình thản, không biểu lộ gì, trong mắt chợt lóe, đối với cái người trong ngoài không đồng nhất như Âu Dương Quân đây cũng có cái nhìn khác. Âu Dương Quân mở miệng nói: “Sở huynh này—-“ Còn chưa nói xong đã bị Sở Lam chen vào: “Âu Dương đương gia khách khí, Sở Lam so với ngươi tuổi còn trẻ hơn.” Âu Dương Quân bật cười, xưng huynh gọi đệ vốn chính là khách khí. “Ngươi muốn làm minh chủ sao, Âu Dương Quân?” Sở Lam hỏi. Thật không nghĩ đối phương lại hỏi trực tiếp như vậy, còn hô thẳng danh tính. “Nhận được sự ủng hộ của võ lâm đồng đạo…….” “Ngươi đừng giả ma giả quỷ nữa, về chuyện này ta đều biết hết, nếu để cho đám hỗn đản kia biết được vị tân minh chủ của bạch đạo cùng Ma giáo Thân lão lục ‘điên loan đảo phượng’, thật có chút hứng thú a!” Sở Lam cười xấu xa. Âu Dương Quân không tức giận, nhìn về phía Sở Lam, gương mặt nhất quán ôn hòa, dị thường bình tĩnh: “Sở giáo chủ, ngươi cảm thấy bạch đạo võ lâm sẽ tin tưởng lời nói của một tân giáo chủ Ma giáo sao, hoặc là muội muội của ngươi – phu nhân của Tề Gia Nghĩa, hoặc là nam sủng Sở Liễu của ngươi, hay là tin tưởng ta – minh chủ tương lai?” Sở Lam nghe xong lời này, không tức giận ngược lại còn mỉm cười, tâm nói, Tề đầu gỗ a, ngươi như thế nào có thể trở thành đối thủ của người này. Trong miệng lại nói: “Kỳ thật, ta biết ngươi cùng Lão yêu chính là ngươi tình ta nguyện, cơ bản chuyện đó không liên quan đến ta, nhưng hiện giờ, ngươi phải làm minh chủ, ta đây sẽ hỏi một câu, vì sao phải cùng hắn ‘thông đồng’? Muốn Ma giáo của ta trợ giúp ngươi thượng vị? Ngươi phải hiểu được rằng Lão lục cũng chỉ là Lão lục, Hạo Thiên giáo không tới phiên hắn làm chủ.” Âu Dương Quân nghe vậy, lập tức nở nụ cười ôn hòa nói: “Sở giáo chủ nghĩ như vậy sao? Vốn chính là, lấy cùng vi quý, chỉ cần ta – Âu Dương Quân lên làm minh chủ, Ma giáo sẽ không còn là Ma giáo nữa, mọi người chung một nhà.” Sở Lam nghe xong, tia sáng kỳ dị trong mắt chớp động, nửa ngày cũng không nói lời nào. Lúc này, Sở Vân ở một bên vốn không lên tiếng rốt cục cũng nhịn không được kêu lên: “Ca!” Vẻ mặt vội vàng, lời nói sốt ruột. Sở Lam giơ tay không cho nàng nói tiếp, làm ra bộ dạng bất đắc dĩ, nói với Âu Dương Quân: “Ngươi muốn làm minh chủ, muội tử của ta cũng không cam nguyện a.” Âu Dương Quân chuyển hướng về Sở Vân: “Tề phu nhân, tại sao không thỉnh Tề đại hiệp đến thương lượng việc này?” Sở Vân nghe vậy, thận trọng mỉm cười rồi hung hăng liếc huynh trưởng nhà mình một cái, xoay người đi ra ngoài, xem ra Tề Gia Nghĩa quả nhiên không biết động tác bên này của huynh muội bọn họ. Sở Lam mỉm cười nhìn Âu Dương Quân đem thân muội của mình bức đi, ánh mắt đột nhiên trở nên tà mị: “Âu Dương Quân ngươi thực thích hợp để làm minh chủ của đám hỗn đản kia.” “Chính là ngươi không nên dây vào Hạo Thiên giáo, cũng như không nên trêu chọc Lão lục của Ma giáo.” Âu Dương Quân biến sắc. Sở Lam âm ngoan cười nói: “Hắn cùng với ngươi thật quá cẩu thả, thậm chí còn giết chết Đầu Đà đã sống lại, liên tiếp tiết lộ hành tung của Ma giáo, minh chủ đại nhân, ngươi nói, người như vậy Hạo Thiên giáo của ta có nên lưu lại không?” Âu Dương Quân đột nhiên hiểu được cái cảm giác không ổn khi bước vào viện môn là đến từ nơi nào, Tiểu Ngung đang ở ngay tại đây! Nội tâm của hắn đột nhiên trở nên khẩn trương, cố gắng kiệt lực bảo trì sắc mặt không thay đổi. Trong miệng bình thản nói: “Lưu cùng không lưu, còn không phải do sự định đoạt của Sở giáo chủ sao.” “Tốt lắm!” Sở Lam đột nhiên quay đầu lại, đối với bên trong cao giọng nói, “Chặt bỏ một bàn tay!” Âu Dương Quân mặc không lên tiếng, trong cơ thể lại bắt đầu vận công, Tiểu Ngung quả thật đang ở ngay tại phía sau huyền quan! Hắn kiệt lực trấn tĩnh, thầm nghĩ Sở Lam này nhất định đang giả bộ, lão bà của hắn không phải cùng Tiểu Ngung rất quen thuộc sao. Nhưng suy nghĩ lại, tại sao đến lúc này, Sở Lam lại đi quản chuyện cỏn con như lông gà lông vịt này. Tiểu Ngung như thế nào lại rơi vào tay Sở Lam? Vết thương cũ của Tiểu Ngung phát tác? Tại sao Tiểu Ngung không lên tiếng? Tiểu Ngung vốn là sẽ không lên tiếng. Tiểu Ngung có phải đang chịu khổ hay không. Thời điểm suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại như vậy, cảm thấy nội tâm đột nhiên buộc chặt, trong nháy mắt không thở nổi. Đây là phản ứng của viên đan ‘hồn oanh’, Tiểu Ngung quả thật gặp nạn, cảm giác chính mình đối với y càng ngày càng yếu…………. Chỉ nghe tiếng người bên trong hô: “Chặt bỏ!” Âu Dương Quân mãnh liệt đứng lên, xuất chưởng đánh về phía Sở Lam, Sở Lam võ công nghe đồn đã bị phế nay lập tức tránh khỏi cái ghế đang ngồi ba bước, hắn giơ chưởng tiếp tục đánh, nhưng Sở Lam vốn là cao thủ có một không hai trong giang hồ, sao có thể để cho mấy chiêu thức đơn giản đó chế phục. Sở Lam vừa lắc mình tránh chưởng, lại hô: “Chém thêm một bàn tay nữa!” Âu Dương Quân hô to: “Dừng tay.” Đồng thời chịu một chưởng của Sở Lam, lui về phía sau thu tay lại. “Đừng động vào hắn, ngươi muốn như thế nào?” Sắc mặt nam nhân trắng bệch, bàn tay cầm kiếm phát run nhẹ. Sở Lam lại tự đắc: ‘Đây là việc trong nhà của Hạo Thiên giáo, ngươi dựa vào cái gì mà quản?” Nam nhân không lên tiếng, miễn cưỡng vận công, chỉ cảm thấy sợi dây liên kết với Tiểu Ngung càng ngày lại càng yếu. Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy……. Thời khắc lúc này, tất cả sự khôn khéo giảo quyệt đã thay bằng sự hoang mang lo sợ, hạ quyết tâm, hắn giương giọng về căn phòng phía sau nói: “Tiểu Ngung, đừng sợ.” Sau đó nhìn về phía Âu Dương Quân: “Ngươi không được động vào hắn, muốn cái gì cứ việc nói.” Sở Lam đột nhiên cười, nụ cười có chút chế giễu, lại có chút cảm giác không nói nên lời, nhưng lúc này nam nhân lại bất chấp tất cả. “Ngươi có thể cho ta cái gì?” “Ta————” Nam nhân nghiến răng, nhiều năm trù tính, chí hướng từ nhỏ, đều làm cho hắn gặp phải quỷ rồi. “Minh chủ kia ngươi muốn làm liền cho ngươi……….” “Thiết!” Sở Lam chửi một tiếng, lại cười chế giễu: “Âu Dương Quân, ngươi thật là ngu xuẩn, Sở Lam ta nếu muốn làm minh chủ, kia còn tới lượt ngươi sao?” Nam nhân trong đầu bị kiềm hãm, đúng, nếu hắn muốn làm minh chủ, đã sớm làm. Sở Lam nhìn thấy sắc mặt khó coi của nam nhân, lại cười lạnh nói tiếp: “Ngươi có ta đều có, còn cái ngươi muốn ta cũng không cần, ta thật không biết ngươi còn có lợi thế gì nữa, ngươi nói xem, ngươi còn có thể cho ta cái gì?” Trong đầu nam nhân ‘ầm’ một tiếng———— Ta có hắn cũng có…………. Vậy lấy cái gì để cứu Tiểu Ngung đây? Lấy cái gì? Cảm giác phía sau huyền quan càng ngày càng mỏng manh, hắn thế nhưng lại không có biện pháp gì để ngăn cản! “Sở Lam, Tiểu Ngung cái gì cũng không biết, hắn cho tới bây giờ không có giúp ta cái gì cả, ngươi không được đả thương hắn………Hắn đối xử với ngươi……..với Sở Liễu rất tốt……..” Khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử. “Như thế nào, cầu xin ta? Hắn cùng lão bà của ta rất tốt, cho nên ta không thể đả thương hắn? Vậy tại sao ngươi muốn đả thương Tiểu Liễu của ta?” Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này? “Vậy ngươi cũng nên giết ta a! Là ta sai, ta đổi với hắn!” “Ngươi?” Sở Lam nhìn người nam nhân do quá hoảng hốt nên thất thố, cuồng tiếu, “Xem ra đúng thật là tình thâm ý trọng, chẳng qua mạng nhỏ của ngươi ta cũng không cần………..” Nói xong, đột nhiên lắc mình, biến mất phía sau huyền quan. Âu Dương Quân vội vàng chạy qua, còn chưa đi đến cửa, đã nghe được tiếng Sở Lam truyền đến từ phía xa xa: “Âu Dương Quân, ngươi không có cái gì có thể đánh đổi, hôm nay ta sẽ giết tâm can của ngươi!” Âm thanh rơi vào tai, cả người nam nhân chấn động mãnh liệt, lòng ngực giống như có hàng vạn mũi tên xuyên qua đau đớn. Gắt gao đè ngực lại —- Tiểu Ngung! Hắn ngã ngồi trên mặt đất. Sợi dây liên kết dần dần mỏng đi, hầu như hoàn toàn biến mất, tái không còn bất kỳ cảm giác gì, không còn cảm giác gì! Tiểu Ngung, Tiểu Ngung, Tiểu Ngung! Không còn cảm giác gì nữa. Tiểu Ngung………… Thời khắc này, hắn căn bản không động đậy nổi. Cả người không có khí lực, muốn gọi lại phát không ra âm thanh. Hắn không dám đi nhìn Tiểu Ngung của hắn, cũng không muốn đi tìm Sở Lam báo thù. Thời điểm vô lực nhất của cuộc đời đột nhiên nghĩ đến khi còn bé bị huynh trưởng khi dễ, bị phụ thân đánh mắng, mười năm trước mẫu thân qua đời, tình cảnh lúc đó cũng giống như bây giờ, lo sợ không yên còn thêm cảm giác bất lực. Mười năm hao tổn tâm cơ, mưu đoạt hết tất cả. Hắn cường đại tự mình đứng lên, hắn phải bảo vệ được người mình thương. Nhưng khi hắn làm minh chủ, chẳng có gì có thể đổi được Tiểu Ngung, Cái gì cũng không đổi được Tiểu Ngung của hắn trở về. Hắn nghĩ về thời điểm không lâu trước đây, Tiểu Ngung đã cười nói: “Ta muốn rời khỏi trung thổ, ra ngoại thành bắt đầu lại lần nữa.” Hắn vốn tưởng rằng, còn có rất nhiều năm phía trước, mọi việc có thể thực hiện từng cái từng cái một. Hắn nghĩ đến Tiểu Ngung sẽ cùng theo hắn………… Vì cái gì! Nếu chính mình đáp ứng rồi thì y sẽ không phải chịu khổ. Lại làm không được. Vì cái gì……….. Không muốn y chịu khổ a………. Hắn thở không nổi, toàn thân lạnh lẽo. Tâm tựa hồ trở nên trống rỗng. Nước mắt tuôn ra. Lúc này, những người Sở Vân mang đến dĩ nhiên đã rời đi, tiểu đồng ở ngoài viện nghe được tiếng động liền tiến vào, chấn động nhìn thấy bộ dạng của chủ tử, nhẹ giọng hô: “Chủ tử, Chủ tử, có việc gì sao?” Tiểu đồng từ nhỏ đã đi theo hầu hạ Âu Dương Quân, tình cảm chủ tớ thâm hậu, thấy chủ tử rơi lệ đầy mặt, bộ dáng ngẩn ngơ, thất hồn lạc phách, mà ngay cả thời điểm gian nan nhất cũng không có như thế, chủ tử đã gặp phải chuyện gì mà lệ rơi như thế. Tiểu đồng nức nở nói: “Chủ tử, người như thế nào vậy? Bọn họ đâu rồi? Ngày mai là đại hội võ lâm minh chủ, người cũng không thể như vậy a!” Nam nhân nhắm hai mắt, cả người khẽ run, không nói được một lời, sau một lúc lâu, mới nói nhỏ: “Đỡ ta đứng lên.” Tiểu đồng phủi sạch bụi đất trên y bào của hắn. Nam nhân lẳng lặng đi đến bên trong huyền quan, cũng không thấy thi thể của Tịch Ngung đâu, chỉ thấy con gà trống đã bị cắt cổ. Tiểu đồng thật sự nhịn không được hỏi: “Chủ tử, tại sao lại như thế này a?” Nam nhân ngừng thở, đầu óc bất chợt thanh tỉnh trở lại. Tiểu Ngung………… Ngoài thành Duyện Châu, trong mã xa, thiếu niên đơn bạc oa trong lòng ngực của thanh niên tuyệt mỹ, chính là hai người Tiểu Liễu cùng Sở Lam đã lặng lẽ rời khỏi Sở phủ. “Ngươi không giúp công tử?” “Ai làm minh chủ cũng giống nhau thôi.” Tiểu Liễu không nói lời nào. Sở Lam trái lại nựng hai má của y: “Ngươi xem, Âu Dương Quân kia khi lên làm minh chủ, nhìn bộ dáng si tình của hắn đối với Lão yêu của chúng ta, có thể đối chúng ta bất lợi sao!” Chỉ cần Thân lão yêu ở bên, Âu Dương Quân hắn liền không có biện pháp, dâng hai tay chịu trói a! Âu Dương tiểu tử làm minh chủ hay Tề Gia Nghĩa làm minh chủ, cũng không có khác biệt gì nhiều, Sở Lam hắn muốn đi đến đâu thì có thể đi đến đó. “Con gà kia hảo đáng thương.” “Nói dùng heo, ngươi nói heo đáng thương, dùng cẩu, ngươi nói cẩu đáng thương, ngươi bắt ta phải làm sao bây giờ!” Sở Lam bất đắc dĩ nói. Thiếu niên lại không nói lời nào. Sở Lam nghĩ thầm rằng cái chức vị lão công này của hắn làm thật không dễ dàng a, may mắn sư môn hắn đối với bí thuật của Miêu Cương có đọc lướt qua, đoán được rằng Âu Dương Quân sẽ dùng ‘hồn oanh’ đối với Lão yêu, nên hắn liền thử thi pháp lên con gà trống, có thể tạm thời làm cho Âu Dương Quân nghĩ lầm con gà trống kia chính là Lão yêu. Ha ha, chỉ cần nghĩ đến cảnh Âu Dương Quân chỉ vì con gà trống kia mà lòng như có lửa đốt, thất hồn lạc phách, Sở Lam liền bật cười. “Vậy, Âu Dương Quân cũng coi như là người tốt, hắn có thể đi tìm Thân sư phụ hay không?” “Chuyện này sao ta biết, lão công của ngươi hôm nay làm nhiều chuyện như vậy, ngươi như thế nào thưởng cho ta đây?” Tiểu Liễu khuôn mặt ửng hồng, chỉ nói: “Không muốn ở trên xe!” “A?” Sở Lam xốc màn xe lên, nhìn ra phía cảnh bên ngoài, là một mảnh đất trồng rau, “Nguyên lai ngươi muốn ‘làm’ ở mảnh đất trồng rau kia?” Trong xe liền một mảnh xuân tình. ………………… Ngày chức hai của đại hội nhậm chức minh chủ, các môn phái tập hợp, phi thường náo nhiệt. Tân nhậm minh chủ Âu Dương Quân lại chậm chạp xuất hiện, gia phó bên người cũng không thấy bóng dáng, ngay cả Lục Hợp phái do hắn lãnh đạo cũng không biết tăm tích của hắn bây giờ ở đâu. Từ đó thì đồn đãi gì về hắn đều có, bất quá nhiều nhất chính là nói hắn xem thường danh lợi, cũng không muốn ngựa nhớ chuồng, hồng trần thế tục. Trong lòng phần đông những thiếu niên đều thần tượng hắn. Sau khi hắn mất tích, các môn phái lại đề cử Tề Gia Nghĩa lên làm minh chủ, nhưng bị Tề Gia Nghĩa cự tuyệt, vì thế, chuyện võ lâm minh chủ vẫn chưa được giải quyết. Bất quá từ đó về sau, võ lâm tường an vô sự hơn mười năm. Danh tính Tề Gia Nghĩa càng ngày càng tăng lên, cùng phu nhân Sở Vân sinh hạ ba đứa con. Vợ chồng hai người tư kính như tân *kính nhau như khách*, bạch đầu giai lão. Thẳng đến nhiều năm sau, có người trong chính đạo nhìn thấy Âu Dương Quân cùng một nam tử đi du ngoạn Thiên Sơn, cũng có người nói là hắn đi cùng tiểu quan đã biến mất mười năm trước ở Giang Nam – Khả Tình. Bất quá chỉ là lời đồn đãi, có người tin, cũng có người không tin. Âu Dương Quân dĩ nhiên đã trở thành tân truyền kỳ của võ lâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]