Tháng trước, khi Thục phi mới mang thai đến tháng thứ bảy, cuối cùng Hoàng hậu không nhịn nổi nữa. Hoàng thượng rất nể mặt nàng ta, mùng một mười lăm nào cũng đến Chiêu Dương cung, chỉ là không làm gì nàng ta, nàng ta có ăn mặc gần như cởi hết ra, tìm đủ mọi cách quyến rũ, Hoàng thượng quát mắng tức giận cũng lười, chỉ nhàn nhạt kéo chăn lên giường nằm, không làm gì hết.
Hoàng hậu quả thực là vô cùng nghẹn uất, kiếm được bí dược, thì là Hoàng thượng lại không giúp đỡ. Nàng ta có nhờ thần tiên giúp đỡ cũng không thể có thai được.
Hoàng hậu vô cùng tức giận, hậm hực vô cùng, đến mức giả bộ với Tưởng mỹ nhân cũng lười, ngoài mặt tỏ vẻ chán ghét không hề che giấu, ban thưởng mấy thứ lặt vặt rồi tìm cớ thân thể mệt mỏi mà đuổi nàng ta về.
Hoàng hậu nhiều lần buồn phiền than thở với Tử Tình và Nguyễn ma ma. Cuối cùng Tử Tình đề nghị, chi bằng dùng đến mị dược.
Hoàng hậu không muốn dùng đến hạ sách này, nhưng xem ra, không dùng không được.
Đắn đo một thời gian, cuối cùng Hoàng hậu cũng phải chấp nhận hạ sách là dùng mị dược. Mị dược này là thứ lấy từ ngoài cung, rất khó phát hiện, không màu không mùi không vị.
Ngày mùng một, trước khia Hoàng thượng đến, Hoàng hậu dùng phương thuốc bí truyền kia, khi Hoàng thượng đến Chiêu Dương cung, Hoàng hậu đã dùng đến mị dược.
Hoàng thượng dù cho võ công cao cường cũng không chống lại nổi tác dụng của mị dược, thế là Hoàng hậu vui vẻ có cơ hội có thể có thai.
Hoàng thượng bị gài bẫy, đương nhiên là vô cùng tức giận, hoàn toàn xé rách da mặt với Hoàng hậu, không hề hỏi đến, tột cùng lạnh nhạt. Hoàng thượng cho người tra xét trong điện, không phát hiện ra mị dược. Nhưng Hoàng thượng là ai, là cửu ngũ chí tôn, hắn nhận định trong đó có mị dược thì chắc chắn sẽ có.
Hoàng thượng trước nay vốn luôn tin tưởng vào khả năng kiềm chế của mình, không lý nào có chuyện nghẹn uất lâu mà bộc phát. Chắc chắn là ở Chiêu Dương cung có vấn đề.
Hiển nhiên, là vô cùng có vấn đề, hắn sai ám vệ đi điều tra tỉ mỉ mọi mối liên hệ với Chiêu Dương cung, cuối cùng phát hiện ra Thừa tướng có sai nhân mạch của mình đưa vào cung cho con gái mình một gói thuốc bột nhỏ, thứ này, chắc chắn không sai chính là mị dược.
Hoàng hậu không nghĩ sẽ che giấu được chuyện này với Hoàng thượng, chấp nhận bị Hoàng thượng lạnh nhạt để có đổi lấy đứa bé trong bụng.
Đương nhiên, những chuyện này, chỉ có một số tâm phúc của Hoàng hậu và Hoàng thượng biết, Hậu cung không hề hay tin gì, chỉ biết Hoàng thượng vì một lý do nào đó mà trở nên không ưa Hoàng hậu nữa, không hề nể mặt, hoàn toàn bỏ mặc.
Đối với tin tức này, người vui vẻ nhất chính là Trần phi. Hậu cung của Hoàng thượng ít ỏi, đến nay chỉ có ba người có địa vị cao nhất là Hoàng hậu, Thục phi và Trần phi. Nhưng Hoàng hậu bị lạnh nhạt, Khương Lạc cung thì bị thất sủng.
Trong ba người có địa vị cao nhất đã có hai người Hoàng thượng không yêu thích, Trần phi rất vừa lòng với kết quả này. Đáng tiếc, tuy rằng Hoàng thượng không phải quá lạnh nhạt nàng ta, nhưng số lần đến vô cùng ít ỏi.
Gần như ngày nào Hoàng thượng cũng đến Bích Vân cung, nhưng lần nào cũng là đến Lệ Y điện, vị chủ nhân Bích Vân cung là Trần phi cũng phải cảm thấy khó chịu, ngày ngày thấy Hoàng thượng đến cung của mình, ngày ngày ở chủ điện trang điểm xinh đẹp chuẩn bị đón tiếp Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng đều xoay bước chân đến Lệ Y điện. Quả thực là uất nghẹn không nói nên lời.
Quay lại với Hoàng hậu, đã qua một tháng kể từ khi Hoàng thượng bị hạ mị dược, và Hoàng hậu sử dụng phương thuốc bí truyền.
Hoàng hậu ngồi trên chủ vị, vừa kết thúc buổi thỉnh an, Tưởng mỹ nhân kia đúng là bám dai vô cùng.
Trước kia cho nàng ta chút mặt mũi, đến giờ vẫn bám mãi không buông. Hoàng hậu lười duy trì ngoài mặt với nàng ta, đã bày ra tư thế ghét ra mặt, nàng ta vẫn ở bên xun xoe nịnh nọt. Hoàng hậu không tiếc những thứ thưởng cho nàng ta, Chiêu Dương cung không thiếu, chỉ vô cùng ghét nàng ta ngày ngày đều đến làm phiền. Nhưng Hậu cung phi tần thì người người vẫn nghĩ Hoàng hậu vẫn rất yêu quý Tưởng mỹ nhân.
Hoàng hậu chỉ hàn huyên với Tưởng mỹ nhân trong Chiêu Dương cung, Chiêu Dương cung, chẳng ai biết được tin tức thế nào, trừ phi là có đặt sẵn nhân mạch, Thục phi cũng biết việc Hoàng hậu quyết định vứt bỏ Tưởng mỹ nhân, trong lòng có nghi ngờ, nhưng vì chuyên tâm với đứa bé trong bụng, nên chuyện gì cũng bỏ qua một bên.
Hôm nay tính ra đã là vừa tròn một tháng, Hoàng hậu vô cùng chờ mong. Nếu có thai, thực sự là vô cùng đáng ăn mừng. À không, là chắc chắn sẽ có thai, Nguyễn ma ma đã nói, phương thuốc này cho dù là người bẩm sinh yếu ớt cũng có thể có thai, nàng ta tuy có di chứng, nhưng thân thể tương đối khỏe mạnh, làm sao có thể không có.
Hoàng hậu vui vẻ nói:
- Tử Tình, đi mời Tô thái y đến đây.
Chuyện mang thai này thế nào cũng phải giữ kỹ, nên Hoàng hậu chỉ cho mời tâm phúc của mình, Tô thái y. Tô thái y vốn là người của Thừa tướng sắp đặt trước cho con gái mình, vô cùng đáng tin cậy.
Tử Tình ở một bên vâng mệnh, thấy chủ tử vui vẻ như vậy, cũng vui vẻ lây, nàng ta biết rõ hôm nay là ngày sẽ biết được kết quả, xem chủ tử đã có thai hay chưa. Nhưng chuyện này đã là chắc đến tám chín phần, không có gì nghi ngờ.
Vì vậy Tử Tình đi cũng nhanh, về cũng nhanh, theo sau còn có Tô thái y. Tô thái y đến Chiêu Dương cung vô cùng bí mật, bắt mạch cho Hoàng hậu, xung quanh cũng không để lại một nô tỳ. Chỉ có hai tâm phúc là Nguyễn ma ma và Tử Tình.
Tô thái y không biết vị chủ tử này đột nhiên gọi hắn tới làm gì. Nhưng nhìn bộ dáng, không giống như bị bệnh, mà hắn bắt mạch, cũng thấy vậy. Lúc đến đây hắn có hỏi qua cung nữ Tử Tình, chủ tử bị sao, nhưng nàng ta kín miệng không nói, chỉ nói Hoàng hậu có chút không khỏe. Tô thái y cũng không cố hỏi thêm. Nhưng bắt mạch, quả không thấy Hoàng hậu có vấn đề gì. Chủ tử đã mời đến, hắn lại kết luận chủ tử hoàn toàn khỏe mạnh, đúng là hơi khiến người khác không vui.
Nhưng Tô thái y trung thành với Thừa tướng, cũng trung thành với Hoàng hậu, có gì nói nấy:
- Sức khỏe nương nương vô cùng tốt, tinh thần cũng vui vẻ.
Hoàng hậu nghe xong, từ vui mừng biến thành trầm mặc, Nguyễn ma ma và Tử Tình đứng sau cũng trở nên im lặng nín thở. Hoàng hậu nhíu mày lặp lại, hơi đề cao giọng:
- Sức khỏe ta vô cùng tốt, tinh thần cũng vui vẻ? Không có gì khác?
Mấy chữ cuối cùng, nghiến vô cùng nặng. Tô thái y cũng cảm thấy rùng mình, sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, cũng phải cắn răng gật đầu một cái.
Hoàng hậu đã vội đến phát điên, nếu không phải ngại nam nữ khác biệ và thân phận mình, có lẽ Hoàng hậu đã đứng phắt dậy, nắm lấy cổ áo Tô thái y mà hỏi liên tục.
Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi hỏi lại:
- Thực sự không có gì khác?!
Tô thái y thực sự có cảm giác nếu hắn dám gật đầu, Hoàng hậu sẽ không tha cho hắn. Nhưng Tô thái y không thể làm khác, lại phải cắn răng gật đầu, thưa:
- Hạ thần vô dụng, không chẩn đoán được thân thể nương nương có gì bất ổn.
Hoàng hậu đứng phắt dậy từ trên ghế, ngón tay run run chỉ thẳng vào Tô thái y, rồi cả người run rẩy lảo đảo, suýt nữa ngã ngồi xuống đất, được Tử Tình nhanh tay đỡ lấy.
Hoàng hậu trong phút chốc từ vui vẻ vô cùng biến thành hai má tái nhợt, môi trắng bệch, vô cùng yếu ớt. Nhưng Hoàng hậu chờ đợi đã lâu, hy vọng rất nhiều, quả thực không muốn kết cục tất cả đều như vậy, cắn răng hỏi lại:
- Ta thực sự không mang thai?
Giọng nói vô cùng run rẩy. Nàng ta đã chờ mong đã lâu, cũng đã nghĩ mọi chuyện chắc chắn đã xem như định sẵn không thay đổi. Nay kết quả bày ra trước mắt không như ý muốn, Hoàng hậu có cảm giác cả thế giới của mình suy sụp. Nàng ta đã hạ quyết tâm xé rách da mặt với Hoàng thượng để cầu một đứa con. Nếu giờ con cũng không có, nàng ta lấy gì để tranh đấu đây.
Tô thái y nghe Hoàng hậu nói xong, trong lòng cũng run rẩy. Vấn đề này vô cùng nghiêm trọng. Trong Hậu cung, con cái luôn là điểm mấu chốt của những nữ nhân. Nay hắn gật đầu, chắc chắn lửa giận sẽ trút lên đầu hắn.
Tô thái y lấy tư thế ra chiến trường, cắn răng nói:
- Nương nương… không hề mang thai.
Hoàng hậu nghe xong, cả người phập phồng, thở hổn hển, cả người run rẩy, dựa cả người vào Tử Tình.
Mà Nguyễn ma ma và Tử Tình nghe xong, cũng cảm thấy sau gáy lạnh toát.
Hoàng hậu gần như phát điên, luôn miệng nói:
- Không thể nào!!! Ngươi nói dối, chắc chắn là ngươi học nghệ không tinh, lừa dối bổn cung.
Hoàng hậu phút chốc như suy sụp, hai mắt đỏ ngầu, tâm trí cũng trở nên hỗn loạn, chỉ tay vào Tô thái y trên mặt đất:
- Ngươi…ngươi…ngươi…
Hoàng hậu còn chưa nói hết lời, cả người đã sụp xuống, được Tử Tình đỡ lấy, Hoàng hậu vì quá tức giận mà đã ngất xỉu.
Tô thái y lại có chỗ để dùng. Tô thái y bắt mạch xong, cũng chỉ kết luận Hoàng hậu lửa giận công tâm nên mới ngất xỉu, chỉ cần bình tĩnh lại sẽ không sao nữa, không ảnh hưởng đến thân thể, nhưng hắn vẫn kê một đơn thuốc an thần và ít thuốc điều dưỡng thân thể.
Tô thái y vẫn chưa dám rời đi, lúc nãy Hoàng hậu tức giận như vậy, mà đối tượng trút lên là mình, hắn rời đi lúc này, không khỏi khiến Hoàng hậu càng giận, chỉ đành mặt dày đứng đó. Không biết nên ngồi hay nên đứng.
Hoàng hậu ngất xỉu không lâu, khi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy quang cảnh bên giường, đột nhiên cảm giác vô cùng chán nản. Dung nhan của Hoàng hậu phút chốc trở nên vô cùng tiều tụy, giống như đã già đi mấy tuổi, lại giống như buông xuôi hết thảy.
Hoàng hậu khó nhọc nói một tiếng:
- Tô thái y, lui xuống đi, không phải lỗi của ngươi, bổn cung sẽ không trách phạt vô cớ.
Nói xong, suy yếu nằm trên giường, quay mặt vào trong, nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
Tô thái y giống như được đại xá, thu dọn vô cùng nhanh chóng, chỉ hận không thể mọc cánh mà rời khỏi Chiêu Dương cung.
Tô thái y vừa rời khỏi, Hoàng hậu đã mở mắt, lúc này hai mắt Hoàng hậu lại trở nên đỏ ngầu, hung ác nhìn về phía Nguyễn ma ma.
Nguyễn ma ma run rẩy lập cập quỳ xuống, thanh minh:
- Nương nương, phương thuốc này nhất định không sai. Lão nô theo nương nương từ nhỏ, có lý nào lại hại nương nương…
Hoàng hậu càng hung ác hơn, gằn giọng nói:
- Ý ngươi…là ta. Bị hạ! Tuyệt! Dục! Dược!
Nguyễn ma ma không dám gật đầu, cũng không dám nói gì, chỉ trầm mặc quỳ trên đất, mặc người xử phạt.
Hoàng hậu đột nhiên nở nụ cười điên dại, cầm gối đầu bên cạnh ném mạnh về phía trước, không ngừng cười. Tâm trạng rất không ổn định.
Nàng ta không ngờ, nàng ta hy sinh hết thảy lại thành ra bị hạ Tuyệt dục dược, mọi thứ còn trở nên tệ hơn lúc ban đầu.
Hoàng hậu tuy hiện giờ gần như đã bị lửa giận che mờ lý trí, nhưng dù sao Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu, lăn lộn bao nhiêu năm. Vẫn biết trong cung này thứ quý giá nhất chính là tâm phúc bên mình, không có tâm phúc, nửa bước khó đi, mọi chuyện đều khó làm.
Hoàng hậu chỉ nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng nói:
Trong đầu Hoàng hậu không ngừng chuyển đi chuyển lại mấy cái tên, sau đó càng nghiến răng nghiến lợi hơn nữa:
- Ta hạ Tuyệt dục dược với Thục phi, nàng ta thoát một kiếp!!! Chắc chắn là nàng ta!!! Là nàng ta trả thù ta!!!
Hai mắt Hoàng hậu đỏ ngầu, vô cùng dữ tợn:
- Ta sẽ không tha cho ả ta! Tuyệt đối không! Có thai phải không? Để ta xem nàng ta làm thế nào để sinh ra nó! Muốn đấu với ta ư? Không thể!!!
Hoàng hậu đã biết mình không thể có thai, thì sẽ không cố gắng đối với điều đó nữa. Ngược lại, nàng ta sẽ hạ từng người, từng nữ nhân khiến nàng ta ngứa mắt trong hậu cung này, giữ vững vị trí Hoàng hậu này. Đã không có con, địa vị của nàng ta có thể lung lay bất cứ lúc nào, nàng ta tuyệt đối sẽ giữ ngôi vị này thật vững. Không kẻ nào có thể cướp được.
Thục phi, hừ, Thục phi, dám gài bẫy nàng ta. Đợi đến lúc, nàng ta sẽ hận sao mình không thể trở lại trước kia, tuyệt đối không dám ra tay với Hoàng hậu nàng nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]