Sau khi Bạch Khuê nói xong cô Khanh cũng không cầm được nước mắt vì hoàn cảnh đáng thương của cô nhân viên mà cô mới nhận vào làm hai tháng, sẽ có người nói rằng cô quá tin người khi nghe câu chuyện về cuộc đời của Bạch Khuê nói ra thật cảm động dẫn đến đồng cảm nhưng con người chúng ta là như vậy luôn có lòng trắc ẩn thấu hiểu cho hoàn cảnh của người khác .Chuyện đã đến nước này cô Khanh cũng không nói lời trách móc hay đuổi Bạch Khuê rời khỏi huống chi hiện tại cô gái nhỏ này còn mang thai sau khi suy nghĩ một lúc cô Khanh cầm tay Bạch Khuê an ủi và đưa ra quyết định của mình :
- Cháu nín đi đừng khóc nữa sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng , quả thật sáng nay cô thấy cháu cứ chạy ra chạy vào nhà vệ sinh để nôn là cô đã nghi cháu mang thai nên đầu giờ chiều mới chở cháu đến bệnh viên kiểm tra khi bác sĩ kết luận cháu mang thai mà cô cũng bị dọa cho sợ nhưng mỗi một sinh linh bé bỏng đến với chúng ta thì đều là một món quà mà ông trời ban tặng vì vậy cô sẽ vẫn cho cháu ở lại đây và tiếp tục phụ quán với cô nhưng cháu nhớ lời bác sĩ dặn không được làm nặng nghe không ?
Bạch Khuê đang hoang mang lo lắng lại không ngờ được cô Khanh vậy mà không trách cứ gì cô lại còn an ủi chấp nhận cho cô ở lại quán vừa có việc làm vừa có chỗ ở liền rối rít nói lời cám ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-phan-an-bai/2893541/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.