Bạch Khuê không ngờ mình lại có duyên gặp được cô Khanh là bạn thân tri kỉ của mẹ , cô Khanh nhìn thật kĩ khuôn mặt của Bạch Khuê trong lòng dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời hai mắt của cô nhòe đi vì khuôn mặt người bạn thân như đang hiện ra trước mắt gật nhẹ đầu mỉm cười với cô Khanh .Ở trên đời này ngoài tình thân gia đình ra có lẽ tình bạn tri kỉ là thứ chúng ta luôn cần và trân trọng nhất đã vậy mẹ của Bạch Khuê lại còn là ân nhân cứu mạng của cô Khanh nữa nên tình cảm ấy lại càng bền chặt hơn mà đến thời gian là thứ chúng ta sợ nhất vì thời gian cứ theo quy luật mà trôi qua không chờ đợi bất kì một ai thì cũng không thể làm phai nhạt đi tình bạn thân thiết của cô Khanh dành cho mẹ Thanh Hoa của Bạch Khuê .
Cô Khanh buông Bạch Khuê ra nói Bạch Khuê hãy kể lại mọi chuyện mà cô gái nhỏ đã gặp phải kể từ khi chào đời bởi lần trước Bạch Khuê chỉ nói sơ sơ và cô Khanh khi ấy cũng chỉ nghe cho biết còn bây giờ cô rất muốn hiểu rõ tình hình để còn tìm cách trả ơn cứu mạng của mẹ Bạch Khuê , trong không gian quán toàn mùi dầu mỡ hành tỏi lại là nơi chứng kiến một quyết định quan trọng của cô Khanh dành cho Bạch Khuê , cô Khanh nói :
- Bạch Khuê này , cháu mau tắm rửa thay đồ rồi theo cô đi đến một nơi.
Bạch Khuê nhớ lại lần trước cô ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-phan-an-bai/2893539/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.