Khi mặt trời vừa chiếu những tia nắng qua cửa sổ thì có một cô bé mặc váy ngủ màu hồng rất đáng yêu mở mắt ra nhìn thấy bà ngoại và ông ngoại nằm hai bên thì biết mẹ đã bế mình qua ngủ với ông bà để đến quán hủ tiếu rồi , cô bé nhẹ nhàng ngồi dậy đang tính xuống giường thì bị một cánh tay giữ lại nên cô bé lại , cô bé nhìn ông bà thì thấy ông bà vẫn nhắm mắt mà cánh tay giữ cô lại là của ông ngoại sau khi suy nghĩ cô bé muốn gỡ tay của ông ra nhưng không thể được lụng bụng nói :
- Sao tay của ông lại to và chắc như vậy chứ ?
Ông ngoại mắt vẫn nhắm miệng trả lời thắc mắc cho cô bé :
- Tay ông to thì mới giữ được cháu để không cho cháu chạy lung tung đấy .
Cô bé biết ông đang trêu ghẹo mình nên tiếp tục hỏi :
- Sao ông ngủ mà miệng ông vẫn nói chuyện được nhỉ ?
Lần này đến lượt bà ngoại lên tiếng :
- An Nhiên của ông bà ngủ dậy sớm vậy hửm ?
Cô bé An Nhiên năm tuổi cười hì hì hôn lên má bà ngoại giận hờn nói :
- Bà ngoại buổi sáng tốt lành , bà ơi mẹ con toàn lừa con ạ buổi đêm con ngủ với mẹ nhưng khi con ngủ dậy thì con lại nằm trên giường với ông bà rồi đến chiều con mới được gặp mẹ .
Bà ngoại xoa xoa đầu An Nhiên giải thích với cô bé :
- An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-phan-an-bai/2893522/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.