Tối hôm ấy mẹ Khanh sang phòng Bạch Khuê nhìn thấy cô đang đứng thất thần bên cửa sổ thì hỏi :
- An Nhiên đâu rồi con gái ?
Bạch Khuê quay người lại thấy mẹ thì nhận ra nãy giờ cô lơ đễnh nên vội trả lợi :
-Dạ con bé phòng Linh rồi mẹ từ khi có Linh con bé quên luôn con là mẹ rồi hi...hi...
Mẹ Khanh đi đến bên con gái nắm tay cô hỏi :
- Sáng mai mẹ nói anh Vinh lái xe đưa hai mẹ con mình đi thăm mộ của bà ngoại và mẹ con nên con ngủ sớm đi .
Mẹ Khanh nói xong thì nghe thấy một chữ :" Dạ " của Bạch Khuê mà chữ :" Dạ " này nghe rất nhẹ nhưng lại mang một nỗi niềm đau đáu bồi hồi nhớ lại người đã khuất , cô nhìn lên trời cao thấy có hai ngôi sao lấp lánh ở gần nhau thì mỉm cười nói thầm :" Bà ngoại với mẹ chờ con sáng mai con sẽ đến thăm hai người nha trong hơn năm năm qua con bất hiếu không thắp được cho bà với mẹ lấy một cây nhang ...."
Trong đêm hôm ấy Bạch Khuê không thể ngủ ngon giấc mà cứ chập chờn có lẽ một phần do lạ nhà và phần còn lại là do cô đang rất háo hức mong trời mau sáng để đến thăm mộ hai người cô yêu thương nhất ,sáng hôm sau Bạch Khuê dậy sớm khi cả nhà chưa ai dậy nhẹ nhàng đi vào phòng bếp thấy có cô giúp việc liền đề nghị :
- Dì ơi ! Bữa sáng này dì để con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-phan-an-bai/2893484/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.