Quý Quân sinh ra tại ngôi làng nhỏ vùng hoang mạc, làm gì đã biết bơi đâu, sặc một họng nước xong bất tỉnh nhân sự luôn.
Đến khi anh tỉnh lại, chỉ thấy người rét căm căm, đầu nhức bưng bưng, mình mẩy đau ê ẩm, lại còn cứ lắc lư tròng trành.
Quần áo ướt sũng dĩ nhiên cũng là một trong số những nguyên nhân, còn cảm giác xóc nảy, ấy là vì anh bị người ta đặt lên một chiếc ghế tre, bắc lên hai thanh tre, làm thành một cỗ kiệu sơ sài, có mấy người khiêng kiệu lên, lúc lắc bước đi.
Ban đầu Quý Quân tưởng đây là người do Tam Đồng tìm đến, nên mới yên tâm nằm nghỉ, mãi đến khi cả người khỏe khoắn, tinh thần minh mẫn trở lại, mới dần nhận ra đám người này đang đi đến một hơi hoang vu vắng lặng, không một bóng người, nào có giống đường về trong thành đâu. Anh chống người ngồi dậy, nhìn trong đám phu khiêng kiệu chẳng thấy bóng dáng Tam Đồng đâu, một ngọn gió núi thổi qua, trong phút chốc lạnh thấu vào tim.
Anh cố nhịn xuống cảm giác khó chịu, ghé đến bên tay vịn hỏi thăm: “Đang đi đâu vậy?”
Người đi trước mặt anh đáp mà chẳng buồn ngoái đầu lại: “Thành thân.”
Quý Quân “ờ” một tiếng, lẽ nào là người do hoa khôi phái tới? Cũng năng suất quá ha. Anh an lòng ngồi ngay ngắn trở lại, chỉ cần có thể cưới được người đẹp, đi đâu cũng không thành vấn đề. Thế nhưng còn ba cái tục lệ như là tam thư lục lễ này nọ thì sao, chẳng lẽ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-nho-van-rui-deo-duoi-tam-kiep/3088576/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.