Không ngờ anh Quý cục súc cũng biết làm thơ con cóc XDQuý Quân nghẹn họng cả buổi trời cũng không thốt lên được tiếng nào, Lạc Hạ Thạch thì đã ngưng cười cợt: “Anh ra sau bếp xem thử, coi có gì ăn được không, dọn lên đây, sau đó, đem hết dầu hôi ra đây.”
Quý Quân đáp ừ, đi tới cửa rồi, mới sực tỉnh ra, í khoan, bây giờ không tranh thủ chạy thì còn đợi đến chừng nào? Anh lấm lét ngó lại sau lưng, thấy Lạc Hạ Thạch đang quay lưng về phía mình thì anh quyết định chuồn đi ngay và luôn.
Ý nghĩ này chỉ vừa nhen nhóm trong đầu anh, thế mà Lạc Hạ Thạch, thậm chí còn chẳng buồn ngoái đầu lại, đã cất cao giọng nhắc nhở: “Anh mà dám bỏ trốn, tôi sẽ mở lồng chim ra, có dám cược xem người cô ta rượt đầu tiên sẽ là anh hay tôi không?”
Anh quíu cả giò, suýt nữa thì vấp bậc cửa—
Lúc Quý Quân mang bình dầu trở lại, Lạc Hạ Thạch sai anh tạt đều khắp sảnh.
Quý Quân hiển nhiên biết thừa Lạc Hạ Thạch không có ý định xào rau giữa đại sảnh rồi. Anh chỉ là cảm thấy có hơi đáng tiếc khi mà tòa kiến trúc tinh tế, mang đậm phong cách Giang Nam này cứ thế biến mất chỉ với một mồi lửa.
Chẳng qua, theo như lời Lạc Hạ Thạch nói, nơi này không rõ đã từng cử hành bao nhiêu cái đám cưới âm dương như vầy rồi, hại chết vô số người, oán khí ngút ngàn, hãy cứ để ngọn lửa nuốt chửng tất cả thì hơn.
Lạc Hạ Thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-nho-van-rui-deo-duoi-tam-kiep/3088564/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.