Thụ của A Thất lúc nào cũng ngớ ngẩn như thằng đần vậy ta:)) hổng có miếng nào đáng để ngưỡng mộ luôn:))Tất nhiên Quý Quân biết Tam Đồng đoán không ra mình đang sợ điều gì.
Nếu là lúc trước, đến anh còn thà chết chứ chẳng tin sẽ có ngày mình sợ thứ đó nữa là!
Mặc dù đây đích xác chỉ là một căn nhà trúc hết sức phổ biến, thậm chí là có phần sơ sài, thế nhưng, thế nhưng dưới mái hiên nhà kia, lại có treo một cái lồng chim.
Nếu trong lồng có nuôi chim thì còn đỡ, đằng này chiếc lồng lại bị trùm vải kín mít, chẳng thấy được bên trong là gì, được treo trơ trọi một góc dưới mái hiên, ngay bên trên cánh cửa, đong đưa theo gió.
Quý Quân không khỏi bắt đầu liên tưởng tới những chuyện chẳng mấy hay ho, tỉ dụ như cái lồng trong tay Lạc Hạ Thạch— cũng như cái đầu người đẹp cố chấp nằm trong đó.
Ba cái chuyện này chẳng có gì đáng để nhớ lại sất.
Anh vỗ mặt cho tỉnh táo, lồng chim với đầu người đều cháy rụi cả rồi, đây chẳng qua là trùng hợp thôi, nhà người ta nuôi chim chứ có gì đâu.
Anh cố lấy lại bình tĩnh, song vẫn khá dè chừng: “Tam Đồng, mày đi gõ cửa coi!”
Tam Đồng dạ rang, rồi tót ngay tới trước cửa, ra sức gõ rầm rầm: “Mau ra đây, ra đây, đôi gian phu dâm phụ này, mau cút ra đây cho ông mày coi!”
Ngọn đèn trong phòng thình lình tắt ngúm, bóng hai người in trên cửa sổ cũng biến mất, song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-nho-van-rui-deo-duoi-tam-kiep/3088561/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.