- Tốt gì chứ? - Hắn bị gì thế? Thấy nàng đầu óc đầy rẫy tâm cơ như thế hắn vui lắm sao?
- Trước giờ ta luôn lo lắng muội quá yếu đuối mà bị người khác chèn ép, nhưng giờ thì hoàn toàn yên tâm. Muội đã ra dáng một quận chúa, thanh cao hơn trước, thông minh hơn trước và mạnh mẽ hơn trước. - Thế Phong bình thản nhìn nàng, một tia giận dữ cũng không có.
- Huynh không nghĩ muội rất giống rắn độc sao? Từ khi nào đã biết nghĩ kế hại người rồi, cha thấy bộ dạng này của muội không biết ông sẽ thế nào. - Sở Nhi đượm buồn đáp lại, hắn xả thân sa trận, tranh đấu quyền vị bao năm trong cung cư nhiên cảm thấy hành động của nàng là bình thường, nhưng còn nàng, từ nhỏ đã học y thuật, chỉ biết cứu người, giờ lại đi hại người.
- Rắn độc cũng chỉ cắn khi người ta động vào nó chứ không tuỳ tiện đi cắn ai! Muội đừng suy nghĩ nhiều, cứ mãi như vầy là ổn nhất, nhưng sau này, gặp chuyện gì cũng nên nói với ta, có ta giúp còn hơn đơn phương hành động.
Sở Nhi mơ mơ hồ hồ nhìn hắn, khoé môi khẽ vẽ một đường cong, nhẹ nhàng gật đầu.
Đột nhiên lọt vào tầm mắt hại người là một võ quan béo đang ung dung đi dạo, phía sau là một đám binh lính. Thế Phong vừa thấy hắn đã giận tới mức toả ra sát khí, tiến thật nhanh tới đó kèm theo lưỡi đao kề sát cổ gã.
- Tại sao ngươi còn ở đây, lời điều động của ta là gió thoảng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-nhi-truyen-ki/100220/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.