Chẩm quế điện.
Sở Nhi đứng giữa gần hai mươi vũ ưu y thường trắng tuyết, duy để phân biệt thắt lưng của nàng là màu đỏ còn của họ là màu vàng.
Nàng chưa từng hướng dẫn người khác múa, ban đầu có chút lúng túng, sau đã lấy lại được phong thái. Họ đã luyện tập với nhau được ba ngày, càng lúc càng ăn khớp, từng động tác phối hợp cực kì nhịp nhàng.
Đám vũ ưu này không những tôn trọng vì danh phận của nàng, mà cốt là cái mối liên hệ kia với Thế Phong. Sở Nhi cư nhiên hiểu được, cảm thấy chả chút ha ho gì với cái kiểu tôn trọng đó. Nhưng nàng biết làm gì, một con rối động đậy trong mắt người khác?
Hơn nữa ngày tập luyện mệt đến nhoài người, Sở Nhi trở về lười biếng nằm dài trong chiếc ghế của Hiên Diên cung. Cái mà nàng mong muốn nhất bây giờ chính là điệu Đàm Ca vũ của mọi người hoàn thành trọn vẹn.
Đôi mắt nhỏ ngưng đọng dáo dác nhìn quanh, cố tìm lấy một tia yên ả.
Đã qua năm ngày nàng không gặp hắn, không phải tránh mặt, mà trắng ra chính là không nhìn thấy. Vậy cũng tốt! Tránh được một chấp niệm đau thương.
Nhưng từ nơi sâu nhất bên trong khối óc vẫn có lời cảnh báo, đó chỉ là cái cớ để nàng che đi sự buồn đau. Mặc rằng không rõ tà thiện tâm tư Thế Phong ra sao khi xem nàng là Phương An, làm tổn thương tới bản tính cao ngạo trong người nàng. Nhưng còn nàng, trước sau vẫn một bản tính, một suy nghĩ đối với hắn... Chẳng phải người chịu thiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-nhi-truyen-ki/100216/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.