- Trời ơi! Mệt đến nỗi nói không nên lời!- An Lạc rên rỉ bò lên giường rồi rúc vào chăn.
- Cô vẫn còn nói được mà!- Sở Nhi ngồi trước gương, hai tay lúi húi gỡ mấy cây trâm trên tóc mình xuống.
Ngày mai, hai nàng cùng với những vũ ưu khác sẽ diện kiến các bậc tiền bối trong hoàng thất.
- Tôi thật sự là đang rất lo lắng đó Sở Nhi à! Cô múa đẹp như vậy, khuôn mặt lại rất thanh tú, sớm muộn cũng lọt vào mắt xanh của họ. Còn ta, tới giờ động tác vẫn còn rất cứng, thật lo quá...
Sở Nhi trèo lên giường, vừa cười vừa bảo:
- Cha tôi hay dạy, dù có chuyện gì, chỉ cần tin vào bản thân mình thì tất cả sẽ ổn thôi.
- Ừm... Sở Nhi, cô có từng nghĩ, nếu như chúng ta trở thành quận chúa, thị phi sẽ ập tới không?
- Tôi không rõ, nhưng chắc chắn nó cũng sẽ vô cùng thú vị. Cuộc đời, mười phần thì có đến bảy tám phần không như mong đợi rồi, vui vẻ ngày nào thì hãy vui, tôi không muốn lo xa.
- Phải, không gì là trọn vẹn...- An Lạc nhìn nàng - Nè! Dẫu cho ngày mai, ai được làm quận chúa, tôi, cô, hay là các tỷ muội khác, chúng ta mãi là bạn tốt của nhau nha!
- Tất nhiên!
- Ngoéo tay! - An Lạc hớn hở chạy qua giường của Sở Nhi, ngoéo chặt ngón tay hai người lại với nhau.
Họ nhìn đối phương rồi bật cười khanh khách, tiếng cười trong sáng vô tư len tới mọi ngóc ngách căn phòng, tới những khóm ban đang toả hương, tắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-nhi-truyen-ki/100210/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.