Sở Nhi bưng chén thuốc còn nghi ngút khói đến giường của Thế Phong, hỏi đời có ai bưng thuốc mà tay cách người cả một khoảng xa, chỉ đơn giản là nàng sợ mùi thuốc này nhất thôi.
Nhẹ nhàng đút từng muỗng thuốc vào miệng hắn, mặt nàng còn nhăn kinh hơn là mặt của kẻ đang trải nghiệm cái cảm giác gì mà " thuốc đắng dã tật".
- Cô có uống đâu mà đắng? - Hắn cười nhẹ châm chọc.
- Không uống, ngửi mùi thôi đã đủ rồi! - Sở Nhi dẫu môi.
- À phải, vậy cha của cô đâu?
Sở Nhi đặt chén thuốc xuống phản tre, ánh mắt càng rũ buồn.
- Cha mất cách đây hai năm rồi. Phàm ông làm đại phu nên ta cũng biết chút y thuật.
- Cô sống một mình?
- Đã quen rồi, dân cư ở đây đều là những người chất phác nên ta cũng không sợ. À phải, lúc nãy thấy huynh đau quá nên cũng không kịp hỏi, sao huynh lại bị thương nặng đến thế?
- Đánh nhau. - Hắn tỉnh bơ.
Sở Nhi đơ vài giây rồi mới hỏi tiếp.
- Vậy huynh ở đâu?
- Ta ở kinh thành.
- Người kinh thành đa phần đều có cuộc sống sung túc nhưng lại cứng nhắc, ở nơi núi non hẻo lánh này ai cũng đều thẳng thắn tốt bụng dù cuộc sống có chút khó khăn...
- Nhìn cô ta cũng hiểu...
Đêm đó, Sở Nhi đành sắm vai kẻ khoẻ mạnh nhường chiếc giường của mình cho người bệnh khắp cơ thể đầy rẫy những vết thương kia.
- Cô không cần làm thế. - Thế Phong ngồi dậy muốn trả chỗ lại cho nàng.
- Dù không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-nhi-truyen-ki/100207/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.