Ta lớn bụng, hành động bất tiện.
Cha mẹ muốn để cho ta nằm, không thể động thai khí.
Nhưng ta khăng khăng đưa bọn họ đến thế cửa phủ, đây lần cuối cùng ta gặp bọn họ.
Cạnh núi giả gần đó, sau trong lương đình, ta gặp được trụ trì chùa Mộ Uyên, Cố Thanh Từ còn có kiều doanh, bọn họ đều ở đây.
Bởi vì giả sơn che chắn, bọn họ cũng không có trông thấy ta.
Tiếng nói chuyện đứt quãng truyền đến. Trụ trì vân vê phật châu, mặt mũi hiền lành cười nói: "Bần tăng tới cửa, là vì cảm tạ Cố thế tử tốn hao vạn lượng, đúc tượng Phật vàng cho Chùa."
Cố Thanh Từ thanh âm rất nhạt, phảng phất như đó cũng không phải là chuyện gì đáng nhắc đến.
"Ta tu công đức, là vì tích phúc cho Doanh Doanh, cầu Bồ Tát phù hộ Doanh Doanh có được thuốc dẫn, trị khỏi bệnh hiểm, cùng ta đàu bạc răng long."
Bọn họ hàn huyên một hồi, trụ trì nói trong núi có việc rời đi trước, chỉ còn lại Cố Thanh từ cùng với Kiều Doanh.
Kiều Doanh ngồi dưới ánh mặt trời, sắc mặt cũng lộ ra vẻ suy yếu tái nhợt.
Nàng ghé vào đầu gối Cố Thanh Từ, ta không thông viết văn, cũng nhớ tới một câu thơ.
Uyển thân lang tất thượng, hà xử bất khả liên
( Nguyên văn 婉伸郎膝上,何处不可怜: Câu thơ trong "Ngọc Đài Tân Vịnh ", miêu tả người phụ nữ yếu đuối dựa vào lòng lang quân.)
Tiểu thư tiếng nói nhẹ như tuyết hỏi hắn: "Sơ Nguyệt sắp lâm bồn rồi, về sau thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-nguyet/3578069/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.