Mấy ngày này Hình Hiểu Hiểu đều cố gắng tránh né Phượng Tây Trác. Từ khi Trưởng Tôn Nguyệt Sắc rời đi, Phượng Tây Trác bắt đầu làm việc không kiêng nể gì, mang tiếng là nối dây tơ hồng, nhưng việc làm lại khiến người ta giận sôi.
Ví dụ như đêm qua, Hình Hiểu Hiểu đang yên ổn nằm ở trên giường, lại bị nàng dùng chăn bông bao lại, giống như ám khí ném vào trong sân Nguyễn Đông Lĩnh. Tuy rằng chăn bông rất dầy, nhưng cảm giác bị ném tuyệt đối không dễ chịu, nhất là trong sân của Nguyễn Đông Lĩnh còn có không ít đá sỏi.
Hôm trước càng thảm hại hơn, Phượng Tây Trác nghĩ ra màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân rơi xuống nước, một chân không chút do dự đá Hình Hiểu Hiểu xuống hồ. Nhưng không đợi đến sự thể hiện của Nguyễn Đông Lĩnh, Hình Hiểu Hiểu đã chống người đứng lên, nước vừa qua khỏi bắp đùi nàng, cho dù muốn diễn cũng không diễn được. Còn về vẻ mặt của Phượng Tây Trác lúc đó, chỉ có trời mới biết, hồ nước nông, nhưng khinh công của nàng thì ít ai địch nổi.
Ba hôm trước……
Bốn hôm trước……
Hình Hiểu Hiểu ai oán nhìn Hình Sư, ánh mắt kia gần như có thể hoá đá thành nước.
Ngón tay Hình Sư gõ gõ vài cái trên bàn. Từ ngày đó sau khi ngả bài, y và Phượng Tây Trác rất ít khi chạm mặt, cho dù có chạm mặt cũng không nói nhiều hơn hai câu. Phượng Tây Trác chưa quyết định, không có lời nào để nói, Hình Sư là người tâm cao khí ngạo, quyết không thỏa hiệp, bởi vì nguyên nhân như thế, giữa hai người giống như có một khoảng cách khó có thể vượt qua. Chuyện của Hình Hiểu Hiểu hắn có nghe thấy, nhưng không chắc ý của Phượng Tây Trác là mượn đề tài để nói chuyện của mình hay vẫn là có lòng lại làm hỏng chuyện, không tiện nhúng tay.
“Không bằng con ra ngoài tìm phòng khách điếm thuê trọ?”
Hình Hiểu Hiểu hắt xì một cái, lau nước mũi, suy nghĩ một chút nói: “Cái đó thì không cần. Nhỡ đâu cô cô lại hứng khởi, vô duyên vô cớ liên lụy người bên ngoài.” Thật ra nàng càng sợ rời khỏi phủ Lam quận vương kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay, để Phượng Tây Trác càng thêm muốn làm gì thì làm: “Đều do con lúc trước muốn thay cô cô đoán mệnh.”
Hình Sư nhớ tới lúc trước cũng bởi vì chuyện đoán mệnh mà Phượng Tây Trác chịu không biết bao nhiêu đau khổ, sự đồng tình giảm không ít: “Cũng phải, ở trong phủ ít nhiều còn có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Hình Hiểu Hiểu tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Cửa sổ đột nhiên bị mở ra, Phượng Tây Trác thò đầu tiến vào: “Vừa rồi, hình như, ta nghe được có người nói muốn chuyển ra ngoài ở?”
Hình Hiểu Hiểu theo bản năng liều mạng lắc đầu.
“Ra ngoài ở cũng tốt…… Ha ha.” Trên mặt Phượng Tây Trác mang theo nụ cười ‘âm hiểm’. Trong vương phủ quá nhiều cao thủ, không có tiện thi triển tuyệt chiêu sở trường tối cao của nàng — gạo sống vào nồi. Đến bên ngoài trời cao hoàng đế xa, càng tiện tay tiện chân.
“Cô cô.” Hình Hiểu Hiểu một bước nhảy vọt đến bên cửa sổ, nâng lấy mặt của Phượng Tây Trác nói: “Nghe nói Nhị thế tử đã trở lại.”
“Ừ……” Chuyện đó thì có gì liên quan tới ta?
“Cô cô có rảnh đi gặp hắn một chút.”
“Vì sao?”
Hình Hiểu Hiểu hắng giọng nói: “Chân trời nơi nào không có cỏ xanh, Trưởng Tôn đi rồi còn có hắn.”
Yết hầu của Phượng Tây Trác tắc nghẹn. Hình Sư nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau, lại đều tự động rời đi.
Hình Hiểu Hiểu giống như ý thức được chuyện gì, kinh ngạc nhìn hai người.
Một người hầu vội vàng vào phòng, vừa lúc phá vỡ sự xấu hổ: “Phượng Nhị đương gia, Đại thế tử cho mời tới Tri Thế lâu nghị sự.”
Hình Sư ồ một tiến, lập tức chuyển thành vui mừng. Tiến vào Tri Thế lâu nghị sự đồng nghĩa với việc tiến vào trung tâm quyền lực của phủ Lam quận vương, xem ra ngày Tự Tại sơn rời khỏi viện Đông Sơn này không còn xa.
Phượng Tây Trác khẽ nhướng mi, rồi cũng lập tức nói: “Được, đi thôi.”
Trước khi đi, nàng và Hình Sư có thâm ý trao đổi ánh mắt. Lẫn nhau hiểu được, là đi hay là ở, chỉ trong sáng nay.
Phượng Tây Trác ngoại trừ ngủ, rất ít khi ở trong phòng, người hầu mất một lúc lâu mới tìm được nàng. Bởi vậy chờ khi nàng tới nơi, những người khác đều đã đổi một ly trà.
Tiêu Tấn từ sau bàn đọc sách bước ra, thân cao như ngọc, khí chất hiên ngang. Từ khi vào phủ Lam quận vương, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
“Tham kiến thế tử.” Ánh mắt nàng nhanh chóng quét quanh một vòng. Trần Ngu Chiêu, Trần Nguyên Thù, Lục Phóng Ông, Nguyễn Đông Lĩnh đều đã ở, trên mặt Trần Ngu Chiêu có vẻ mỏi mệt, lại hiếm khi ôn hòa mà gật gật đầu chào hỏi nàng. Còn lại hai văn sĩ một già một trẻ nàng cũng không quen biết.
Tiêu Tấn vô cùng săn sóc mà giới thiệu lần lượt từng người, nhắc tới đôi văn nhân già trẻ, giọng điệu lộ vẻ cung kính: “Vị này là Mục Quy Viên, Mục lão tiên sinh. Vị này là ái đồ của Mục lão tiên sinh, Tạ Vân Tạ công tử.”
Cái tên Tạ Vân này Phượng Tây Trác đã nghe qua. Tự xưng là đệ nhất tài tử của Giang Nam, lại lập chí không thi cử, còn thường xuyên viết thơ mắng triều đình mắng quan viên, mắng đến dân chúng khen ngợi, ngược lại cũng bị bắt giam vài lần, sau khi đi ra lại tiếp tục mắng, cũng coi như một kỳ nhân. Không ngờ Tiêu Tấn chẳng những có thể lôi kéo được hắn, mà ngay cả sư phụ hắn cũng bắt được về. Phủ Lam quận vương quả nhiên là tàng long ngọa hổ.
“Tự Tại sơn, Phượng Tây Trác Phượng Nhị đương gia.” Tiêu Tấn không giới thiệu nhiều, dù sao tên tuổi của Phượng Tây Trác quyết không thua bất cứ một người nào ở đây.
Lục Phóng Ông hừ một tiếng: “Dẫn sói vào nhà.”
Tự Tại sơn ban đầu là cường đạo, hắn nói như vậy cũng không phải quá đáng. Phượng Tây Trác lại lười tranh cãi, cãi thắng cũng không được ưu việt gì.
Ngược lại là Tạ Vân nói: “Cướp của người giàu chia cho người nghèo chính là tinh thần hiệp nghĩa chân chính. Từ xưa nhiều người sợ chết, mềm nắn rắn buông, người không sợ cường quyền như Phượng cô vô cùng hiếm có.”
Phượng Tây Trác xem như hiểu biết qua tính tình của vị tài tử này. Hóa ra trong mắt hắn, nàng là hiệp khách, còn phủ Lam quận vương là không sợ cường quyền đấu tranh với Hoàng đế, cho nên hắn mới gia nhập.
Lục Phóng Ông cười lạnh nói: “Trộm chung quy vẫn là trộm, cho dù khoác lên cái danh hiệp nghĩa, cũng không che dấu được bản chất không làm mà hưởng.”
Trần Nguyên Thù nhíu nhíu mi, đang muốn tiến lên lại bị Tiêu Tấn ‘lơ đãng’ chắn ở phía sau.
Phượng Tây Trác khẽ cười nói: “Lục tổng quản quá mức khích lệ rồi, Tự Tại sơn nói trắng ra chỉ là mua bán quyền cước, dân chúng cũng sẽ không tự phát nộp thuế, làm gì có tư cách không làm mà hưởng.”
Sắc mặt Lục Phóng Ông khẽ thay đổi, lời nói của nàng rõ ràng là đang chèn ép phủ Lam quận vương.
Tiêu Tấn cười nhẹ nói: “Thiên hạ đạo nghĩa là một nhà. Phượng Nhị đương gia và Tạ công tử đều là khách quý phủ ta. Lục thúc, ngài sau này còn nhiều thời gian cùng bọn họ giao lưu, cần gì nóng lòng nhất thời.” Lục Phóng Ông nghiêm mặt lui ra phía sau nửa bước.
“Thật ra lần này mời mọi người tới là vì thương nghị một sự kiện.” Tiêu Tấn nhẹ nhàng vuốt xuôi chóp mũi: “Ta được đến tin tức, phủ La quận vương đã phái năm vạn binh mã đến Phàn Châu.”
Phượng Tây Trác vừa nghe đến đó trong đầu có thứ gì như nổ mạnh, mờ mịt. Rất nhiều chuyện đã có sự giải thích: Vì sao Trưởng Tôn Nguyệt Sắc không chào hỏi vội vàng rời đi. Vì sao hắn mời nàng một năm sau lại tới. Vì sao hắn để Lục Quang ở lại với nàng nàng.
Nhưng đồng thời, sự tức giận cũng từ đáy lòng không thể kiềm chế được vọt lên. Chuyện lớn như vậy mà hắn lại gạt nàng! Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng có thể khoanh tay đứng nhìn?
“Phượng Nhị đương gia cảm thấy thế nào?”
Phượng Tây Trác lấy lại tinh thần, mới phát hiện Tiêu Tấn và những người khác đều đang nhìn nàng chằm chằm.
Trần Ngu Chiêu thấy trên mặt nàng là vẻ mê mang, không nhịn được mà nhắc nhở: “Đại ca hỏi ngươi định làm thế nào với chuyện ở Phàn Châu?”
“Nhúng tay.” Nàng kiên định nói.
Lục Phóng Ông cười lạnh nói: “Chẳng lẽ phượng Nhị đương gia hy vọng quân đội của phủ Lam quận vương vượt qua Đế Châu, Quyên châu, cùng Phàn châu hai mặt tấn công Tân Ung?”
Cán cân chôn sâu trong đáy lòng không dám xúc động đột nhiên nghiêng, bóng người trong lòng rõ ràng hơn lúc nào hết. Nếu Hình Sư có thể vì cuộc đời của chính mình quy hoạch tính toán, vậy vì sao nàng không thể? Mỗi người có chí riêng, là bằng hữu, như vậy bất cứ lúc nào cũng là bằng hữu. Bằng hữu thật sự quyết không chỉ dựa vào việc sớm chiều ở chung để duy trì.
“Phủ Lam quận vương có xuất động quân đội hay không đâu có quan hệ gì với ta?” Phượng Tây Trác thản nhiên cười.
Lục Phóng Ông biến sắc nói: “Lời này của ngươi có ý gì?”
Ngay cả Trần Nguyên Thù và Tạ Vân đều kinh hãi nhìn nàng.
“Chính là……” Phượng Tây Trác gãi gãi đầu. Nếu Hình Sư còn muốn ở lại chỗ này, nàng cũng không thể xé rách da mặt quá: “Ta quyết định một người đi Phàn Châu.”
Lục Phóng Ông lạnh nhạt nói: “Nghe đồn gia chủ của Trưởng Tôn thế gia Trưởng Tôn Nguyệt Sắc có quan hệ sâu xa với Phượng Nhị đương gia, xem ra không có lửa thì làm sao có khói, lời đồn chưa chắc không thể tin.”
“Thì ra Lục tổng quản cũng thích nghe ngóng tin đồn, mà cần gì nghe lời đồn đại, trực tiếp tới hỏi ta là được rồi.” Phượng Tây Trác làm bộ như không nghe hiểu hàm ý trong lời nói của hắn.
Tiêu Tấn mỉm cười nói: “Xem ra ý của Phượng Nhị đương gia đã quyết.”
Phượng Tây Trác nói: “Còn xin Đại thế tử thành toàn.”
Tiêu Tấn nói: “Một khi đã như vậy, Tri Thế lâu không dám níu giữ Nhị đương gia.”
Phượng Tây Trác ôm quyền với hắn, quay đầu nói với Nguyễn Đông Lĩnh: “Ta đi, già trẻ trong nhà sau này dựa vào ngươi.”
Nguyễn Đông Lĩnh nói: “Ngươi bỏ được?”
“Bỏ được bỏ được, có bỏ có được.”
Nguyễn Đông Lĩnh không hề nhiều lời: “Ngươi đi đi.”
Đây là hứa hẹn. Nàng lại ôm quyền với hắn, xoay người không chút do dự rời khỏi Tri Thế lâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]