Edit: Leo
Khinh công của Lục Phóng Ông trên giang hồ cũng được coi là cao thủ, lúc trước hai vị thế tử của Lam gia phụng chỉ đánh trận, vài lần ông ta xâm nhập vào Bắc Di, nhiễu loạn hậu phương, khiến cho ‘Binh vương’ Bạt Vũ Liệt phải tự mình ra tay, mới khiến ông ta bị thương. Mặc dù trọng thương vẫn có thể dựa vào khinh công bôn ba ngàn dặm, một mình trở về Đại Tuyên, được người đời ca tụng. Sau đó, Lục Phóng Ông trở về Tần Dương dưỡng thương, cho đến khi tin hai vị thế tử của Lam gia đồng thời chết trận sa trường truyền khắp thiên hạ.
Cho dù khinh công như thế, Phượng Tây Trác vẫn bám theo nhàn nhã không rời.
Lục Phóng Ông quay đầu lần thứ hai, thấy khoảng cách với nàng vẫn không xa không cần, liền từ bỏ ý định thăm dò, dừng bước.
Phượng Tây Trác cố ý làm động tác lau mồ hôi, thở hổn hển hỏi: “Đến rồi?”
Lục Phóng Ông không hề nhìn nàng, chỉ vào con đường phía trước: “Đi về phía trước, sau đó rẽ phải, qua cầu, lại rẽ phải lần nữa.” Nói xong quay đầu bước đi.
Để lại Phượng Tây Trác đứng ngốc tại chỗ nửa ngày, mới ngạc nhiên nói: “Hả?”
Sớm biết như thế nàng đã chậm rãi, chậm rãi tụt lại phía sau, để ông ta cảm thấy có hi vọng vứt bỏ nàng lại. Phượng Tây Trác vừa thầm trách mình không đủ khéo léo đưa đẩy, vừa theo lời nói mà đi về phía trước.
Lục Phóng Ông không đưa nàng đến tận nơi, nhưng chỉ đường lại không sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ngu-phung-thien/2643908/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.