Edit: Leo
Beta: Linh sniper
Những chuyện nghĩ không ra, biện pháp tốt nhất chính là không nghĩ nữa.
Phượng Tây Trác xuống lầu vừa vặn chạm mặt chưởng quầy đang muốn lên lầu.
Chưởng quầy khom lưng cười nói: “Phượng cô nương có gì để mắt hay không?”
Phượng Tây Trác thở dài, lắc lắc đầu ra khỏi cửa.
Chưởng quầy cho rằng nàng nhìn không thuận mắt thứ gì, vội vàng đuổi theo: “Thật ra trong điếm còn vài thứ…”
Phượng Tây Trác không thể nhịn được nữa, quay đầu lại, đặt tay lên vai hắn kéo sang một bên nhỏ giọng nói: “Thật ra gần đây ta không được dư dả cho lắm…”
Chưởng quầy hơi giật mình, sau đó lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc bích hình con ếch ngồi trên lá sen chỉ to bằng ngón tay cái, “Cái này chỉ cần một trăm hai mươi lượng.”
Phượng Tây Trác thở dài.
Chưởng quầy thu ngọc bích lại, móc ống tay áo thêm một hồi lâu nữa lấy ra một chiếc nhẫn đính viên thủy tinh màu nâu, “Năm mươi lượng.”
Phượng Tây Trác nhịn đau lắc đầu.
Sắc mặt chưởng quầy đã không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa, nàng xấu hổ vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Chờ ngày nào đó ta phát đạt, nhất định ôm một xấp ngân phiếu đến tiệm của ngài.”
“Đa tạ Phượng cô nương.” Rốt cuộc chưởng quầy cũng là người nhiều kinh nghiệm, chớp mắt một cái đã thay đổi thái độ, lời cảm tạ thể hiện vô cùng chân thành.
Tuy rằng da mặt Phượng Tây Trác không tệ, nhưng cũng ngượng ngùng tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ngu-phung-thien/2643864/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.