Hai ngày sau đó, theo như đề nghị củaNguyễn Đông Lĩnh, có nên tham gia vào sự việc ở Xa Châu hay không,Phượng Tây Trác cùng Hình Sư đã bàn bạc vài lần. Ngay cả Bát Đấu, ĐạiĐầu, Nhất Tự đều bị kéo đến dự thính, cuối cùng nhất trí quyết định thửmột lần.
Dù sao luận gia thế, uy danh, địa bàn,binh lực, tài phú, Lam quận vương không có chỗ nào không áp đảo Chunggia, Phượng Tây Trác cũng đã tự mình trải qua thủ đoạn của phủ Lam quậnvương, ba vị thế tử tuyệt đối không phải công tử bột chỉ có hư danh.
“Nhị đương gia dường như có nghi ngờ gì đó?” Hình Sư thấy sắc mặt của nàng như gặp nạn.
Phượng Tây Trác thở dài, “Không biết vì sao, lại có cảm giác quái lạ.”
“Có lẽ trong cảm nhận của Nhị đương gia, vẫn chưa thể hoàn toàn tách mình khỏi Chung gia.” Hình Sư trầm ngâmnói, “Huống hồ, tuy rằng ban đầu chúng ta tính toán ẩn cư trong núi,nhưng rốt cuộc thì đó cũng không phải kế lâu dài, đến khi triều đình vàgiang hồ chiến loạn, thiên hạ không còn nơi an ổn, lúc đó chúng ta nênđi nơi nào.”
“Chi bằng chúng ta sang các quốc gia phía Tây tránh một chút, cũng nhân cơ hội du lịch một phen.”
“Nhị đương gia cho rằng các quốc gia đó sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn trăm người xuất thân trong giang hồ như chúng ta sao?”
Phượng Tây Trác oán hận nắm vành tai,“Từ khi Tự Tại sơn sáng lập đến nay cũng đã mấy chục năm, sao rơi vàotay ta lại trở nên không hay ho như vậy?”
“Vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ngu-phung-thien/2643830/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.