“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Giọng nói của thiếu niên đã lớn đột ngột vang lên phía sau nàng.
Phượng Tây Trác không chút kinh ngạc, lười biếng duỗi eo, “Không có gì, chỉ là nhớ đến Phế nhân thúc thúc.” “Tốt nhất không cần nhớ. Hắn hiện tại đã là nhân vật người người trongthiên hạ đều muốn diệt trừ cho thống khoái, chạm tay là có thể bỏng. Nếu để người khác biết ngươi cùng hắn có quan hệ, chỉ sợ lập tức sẽ bị lộtda rút gân.” Mộ Tăng vừa nói vừa ‘sợ hãi’ rụt bả vai.
‘Dự ngôn của Phế môn, chữ thiếu ý càng lộn, muốn giải nghĩa trong đó, chỉ có tìm phế nhân.’ Những câu vè này cùng với lời tiên đoán của Phếmôn lưu truyền hậu thế, mọi người đều biết. Thế lực khắp nơi càng vìmuốn biết lời giải đằng sau mà tìm kiếm không ngừng. Đáng tiếc hành tung của người trong Phế môn mơ hồ, tìm khắp chân trời góc bể. Đến nay, lờitiên đoán sắp thành truyền thuyết, mà người đưa ra lời tiên đoán càngthành truyền kỳ.
Nàng thở dài, “Cũng không biết hắn tìm được truyền nhân không?”
“Tìm mười năm còn không tìm được…… Thật xứng với tên Phế nhân*.”Ngoại trừ “phế nhân”, hắn cũng không tìm được định nghĩa nào tốt hơn.
*Phế nhân nghĩa là người vô dụng, người bỏ đi, cũng có nghĩa là người của Phế môn.
Phượng Tây Trác quay đầu nhìn thấy một túi đồ trên vai hắn, “Thành công?”
“Thành công? Ngươi hỏi cũng thật thoải mái.” Mộ Tăng Nhất làm bộ laulau mồ hôi lạnh, “Đêm nay chỉ có thể dùng từ mạo hiểm đến cực điểm đểhình dung……”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ngu-phung-thien/2643799/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.