Phán đoán của Phượng Tây Trác rất nhanh được xác minh.
Trên văn thư truy nã phác họa một nam tử thân mình khỏe khoắn, dángvẻ tươi cười hào sảng, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn chăm chú phíatrước.
“Thật giống.” Hình Hiểu Hiểu ghé sát vào bên tai Phượng Tây Trác nói, “Kế sách ứng đối của Trương Văn Đa đây sao? Tây Hoang Kỳ Trân bị mấttrộm?”
Phượng Tây Trác chỉ cười không nói. Dùng Tây Hoang Kỳ Trân để ngụytrang, thay thế cho bí bảo đồ không thể nói ra ngoài, chiêu thay mận đổi đào này của Trương Văn Đa thật đúng là xoay chuyển vừa vặn!
Hình Hiểu Hiểu đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, dường như bịthứ gì đó nhìn thẳng vào. Vội vàng xoay người, đối phương thấy nàng quay đầu nhưng vẫn bình thản, không chút kiêng kỵ chống lại ánh mắt củanàng.
Hình Hiểu Hiểu nghi ngờ kéo kéo cánh tay Phượng Tây Trác, “Cô Cô, biết hắn không?”
Phượng Tây Trác âm thầm thở dài, là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi. “Biết chưa được vài ngày.”
Hình Hiểu Hiểu nhìn thiếu niên ngồi ở trên xích đu gỗ, một thân cẩmtrang, hông thắt dây lưng ngọc, tư thái kiêu ngạo. Cho dù không có hộ vệ bên cạnh, người vây xem văn thư cũng bị khí thế lạnh lùng trên ngườihắn làm khiếp sợ, tự động tránh xa vài thước.
“Kiêu Dương Vương?”
“Ừ.”
“Thật không hổ là Kiêu Dương Vương.” Nàng tán thưởng một tiếng.
Phượng Tây Trác bất mãn trào phúng nói: “Tự Tại Sơn từ khi nào có điều lệ cúi chào trước địch nhân như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ngu-phung-thien/2643794/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.