"Cậu sống tốt chứ?" - Lập Phong hỏi cô.
"Cậu... Cậu là ai vậy?" - Hiểu Linh ấp úng hỏi lại anh, cô cố tình quên anh.
"Mình là Lập Phong! Đã hơn hai năm rồi đấy!" - Lập Phong nói.
"Mình không biết cậu, chắc cậu lộn số rồi, mình bận việc bye cậu!" - Hiểu Linh không muốn cảm xúc của cô bị lung lay nên nhanh chống dập máy Lập Phong. Quyết định quên mối tình đầu đó là cách tốt nhất cô sẽ nhanh chống tìm một người khác để chôn vùi anh, mối tình đầu dơ bẩn của cô.
**ba tháng sau**
"Mẹ à! Con và anh đang đợi, mẹ và ba ở đâu?" - Hiểu Linh nói với mẹ Chu.
"Mẹ thấy con rồi! Đợi mẹ..." - Mẹ Chu thấy Hiểu Linh liền nhanh chống tiến về phía cô với vẻ mặt ngạc nhiên sau ba năm.
Cuối cùng cô cũng đã về, bắt đầu cuộc sống mới. Cô đã quên được mối tình đầu của cô, mối tình lừa dối...
"Ây da... Con gái của mẹ lớn rồi!" - Mẹ Chu ôm cô nói.
"Con lớn thật rồi! Mau về nhà rồi nói chuyện tiếp...!" - Ba Chu cũng nói.
"Ba mẹ không nhớ con sao...?" - Chu Tử Hàn buồn bực lên tiếng.
"Khụ... Con trai, con cũng về rồi! Về nhà thôi nào!" - Ba Chu ngượng ngùng vì quên anh về cùng Hiển Linh nên nụ cười ngượng ngịu của ông làm cho Tử Hàn khó chịu. Sau đó bốn người cùng về nhà với dàn xe xa xỉ.
Về đến nhà được vài hôm, chuyện du học của cô điều kể cho ba mẹ Chu nghe. Anh cô thì vừa mới về là đi gặp bạn cũ, còn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-mat-em/120224/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.