Người lớn tuổi trịnh trọng đưa một con phụng hoàng làm bằng vàng ròng cho thiếu niên, rồi nói với y:
- Thành công không hề là chuyện may mắn, Sở Lưu Hương tuyệt đối không phải là một kẻ bình thường, chỉ bất quá...
... (Hình như bị mất một đoạn)
...
Cái nghĩa của chữ "hậu nhân?, dĩ nhiên không phải muốn nói là người phía sau mình... cái nghĩa của "hậu nhân?, thông thường chỉ có hai thứ.
... Nếu chúng ta nói người này là hậu nhân của Sở Lưu Hương, thì nếu người này không phải là con của y, nhất định là cháu là chít gì vân vân của y.
Hậu nhân chúng ta muốn nói đây không phải là thứ này.
Hiện tại chúng ta muốn nói đến hậu nhân, chỉ bất quá là những người sinh sau Sở Lưu Hương một thời gian rất xa.
Hai người.
Hai người này, chính là hai người chúng ta đà từng thấy qua phía trước câu chuyện, một người là kẻ lớn tuổi có trí tuệ và cũng có kinh nghiệm, một người là một thiếu niên có tấm lòng học hỏi vô cùng thiết tha.
Người lớn tuổi tướng người thanh tao gầy còm, thiếu niên rất là sáng sủa, rất là đẹp trai.
Một gian phòng cũ kỹ, một cái giường lớn, một cái bàn nhỏ, một bình trà, một hũ rượu, hai cái gối dùng tơ trúc đan thành, và hai người.
Hai người này dĩ nhiên là hai người chúng ta vừa đề cập tức thì, người lớn tuổi uống trà, thiếu niên uống rượu.
Gã thiếu niên này cũng giống hệt như Sở Lưu Hương, uống rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luu-huong-he-liet/2147310/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.