Không ai để ý đến Hồ Thiết Hoa.
Lưu Hương mỉm cười thốt:
- Vị bằng hữu của tại hạ tuy không hiểu âm điệu song về rượu thì phải kể là thuộc hạng nhất nhì....
Hồ Thiết Hoa trừng mắt chận lời Lưu Hương:
- Chẳng dám man trá các hạ, về đàn thì tại hạ mù tịt, trong con mắt của tại hạ chỉ có rượu mà thôi. Người không rượu như ngựa không chân, cái triết lý của tại hạ là thế.
Thiếu niên cười tươi ròn rả đáp:
- Tửu lượng của Hồ đại hiệp, tại hạ đã nghe danh từ lâu rồi mà.
Hồ Thiết Hoa suýt cười nhưng lại giật mình hỏi:
- Các hạ nhận ra tại hạ?
Thiếu niên thở ra:
- Nếu có quen nhau, tại hạ đâu hận mình bạc phước.
Hồ Thiết Hoa cau mày:
- Thế tại sao các hạ biết tại hạ họ Hồ?
Thiếu niên điềm nhiên điểm một nụ cười:
- Thế diệp song phi dực, hoa hương đông nhân gian. Được cùng Hương Soái nắm tay nhau dung duổi trên đường đời, nếu không là Hồ Điệp Hoa thì còn ai nữa?
Đến lượt Lưu Hương giật mình.
Hồ Thiết Hoa trầm giọng:
- Thì ra các hạ nhận được lão....
Thiếu niên chận lời:
- Đại danh của Hương Soái, tại hạ từng nghe, và từ lâu rồi, hết sức ngưỡng mộ, hận mình không có duyên tao ngộ mà lòng hướng vọng dêm ngày....
Hồ Thiết Hoa trố mắt:
- Nói như vậy là các hạ chưa từng gặp hắn! Thế tại sao các hạ nhận ra hắn?
Thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luu-huong-he-liet/2147230/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.