Người áo đen ở xa xa, vỗ tay cười lớn:
-Hay quá! Hay quá! Con bướm vờn hoa ngày nào đã biến thành con gà nhúng nước! Hồ Thiết Hoa vừa hét vừa đứng lên.
Lão bán mì cũng nhào tới, chụp áo y, gào ầm ĩ:
-Mắt để đâu, đi đường lại chẳng mang theo? Cả nhà ta sống nhờ vào gánh mì, ngươi huỷ hoại mất rồi, ta làm sao? Ngươi phải chết với ta! Hồ Thiết Hoa toan hất áo lão ta, nhưng nghĩ lại lỗi do mình, nên dằn tánh nóng, dịu giọng bảo:
-Buông ta ta, thiệt hại bao nhiêu, ta đền cho! Lão bán mì cao giọng:
đền! Đền thì trao tiền đây! Vốn đến bảy lượng bạc đấy! Kể các món linh tinh, cộng tất là mười lượng đấy! Ta chưa tính số lời bán được trong đêm nay! Hồ Thiết Hoa đáp gấp:
được rồi! Thì ta đền cho mười lượng! Nói ra, nghe tự nhiên lắm song y kêu khổ thầm.
Trên đời này, có ai nghèo hơn y?
Nghèo, chẳng phải y không kiếm ra tiền. Dù muôn vạn lượng đến tay, y cũng tiêu hoang phí trong mấy hôm là hết nhẵn. Chẳng bao giờ trong túi có một đồng.
Dĩ nhiên, hiện tại y chẳng có một đồng. Vả lại, nếu có tiền, y cũng chẳng mang theo trong trường hợp đuổi bắt thích khách.
Lão bán mì lại giục:
-Tiền đâu, chịu đền thì trao đây?
Hồ Thiết Hoa hứa ngang:
-Sáng mai! Nhất định sáng mai ta đưa cho! Lão bán mì nổi giận:
-Ta biết trước, ngươi nghèo mạt, làm gì có tiền đền cho ta? Cho ngươi biết, nếu ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luu-huong-he-liet/2147091/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.