Hồ Thiết Hoa đưa tay tả đập vào tay hữu, lầm thầm: 
-Lão Xú Trùn và Tử Công Kê đã hai hôm rồi không về, hẳn cả hai có gặp một biến cố gì đó! Bỗng một con lạc đà vượt lên. 
Võ sĩ trên lưng lạc đà hỏi: 
-Phía trước có một nơi mát mẻ, mình nên dừng lại đó nghỉ một lúc chăng? 
Hồ Thiết Hoa trầm ngâm mấy phút: 
-Chúng ta đi được bao nhiêu đường rồi? 
Võ sĩ đáp: 
độ mươi dặm! Hồ Thiết Hoa cau mày: 
-Mới đi mươi dặm đã đòi nghỉ. Năm mươi dặm đường đến lúc nào mới đi hết? 
Đến ngày mai chăng? 
Võ sĩ cười vuốt: 
đi năm mươi dặm được trên sa mạc bằng đi năm trăm dặm ở những nơi khác. 
Vất vả lắm đó tráng sĩ ơi! Hà huống lạc đà lại chở mấy ngàn lượng vàng, một trọng lượng đáng kể. 
Hồ Thiết Hoa bật cười: 
-Vô luận như thế nào, nếu nghỉ chân bây giờ, e quá sớm! Chúng ta phải đi làm sao cho trọn khoảng đường năm mươi dặm trước khi đêm xuống. Ta muốn thấy cái người đến đổi vật với ta gấp, kẻ đó có hình dáng như thế nào? 
Y vừa thốt, vừa giục lạc đà chạy nhanh hơn. 
Võ sĩ đó thở dài, lầm thầm: 
đi như ngươi, chỉ sợ lúc đến nơi rồi, ngươi cũng xỉu mà lạc đà cũng lả. Nếu đối phương trở mặt thì ngươi phải làm sao? 
Một võ sĩ khác giục lạc đà tiến lên, tiếp: 
-Trách nhiệm không nói chúng ta, hắn có sinh cường thì cứ để cho hắn đi. Lúc đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luu-huong-he-liet/2147054/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.