Cơ Băng Nhạn lạnh lùng: 
-Ngươi cứu hắn bằng cách nào? 
Hồ Thiết Hoa chuẩn bị vọt đi, toàn thân căng thẳng, nghe cbn hỏi như vậy, bất giác thở phì, như quả cầu xẹp hơi. 
Y sững sờ một lúc, chưa nói gì được, người cuối cùng vung tít đao một hồi rồi ngã xuống. 
Tiểu Phi trầm giọng: 
-Hắn ngã, cũng như ba người trước ngã là vì kiệt sức, họ chưa đến đổi nguy đến tánh mạng, chỉ sợ... Hồ Thiết Hoa đã bình tỉnh, thốt: 
-Vô luận họ chết hay không chết, ít nhất chúng ta cũng phải đến đó xem qua! Cơ Băng Nhạn buông gọn: 
-Giờ thì không đến được! Hồ Thiết Hoa trầm giọng: 
-Tại sao? 
Rồi y bĩu môi: 
-Chẳng lẽ họ giả vờ? 
Bốn người đó, hẳn không thể giả vờ, bởi chẳng ai giả vờ như vậy được! Lần này, Hồ Thiết Hoa đã có chủ trương rõ rệt, chỉ chờ Cơ Băng Nhạn cho biết ý kiến là y hành động liền. 
Cơ Băng Nhạn đáp: 
-Ngươi có nhận thấy là bốn người đó không phải vô duyên vô cớ mà phát điên chứ? 
Hồ Thiết Hoa gật đầu: 
đương nhiên là có người hãm hại! Cơ Băng Nhạn tiếp: 
-Và đương nhiên là người hãm hại họ không phải không nguyên nhân, có đúng thế không? 
Hồ Thiết Hoa lại gật đầu: 
đúng vậy! Biết đâu người đó không có ý đoạt hàng hóa bảo tiêu của họ? 
Cơ Băng Nhạn lại tiếp: 
-Như vậy bốn người đã ngã rồi, thì chẳng lẽ kẻ kia lại không đến thu dọn chiến quả? Nếu bây giờ ngươi xuất hiện, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luu-huong-he-liet/2147020/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.