“Anh Đàm Lễ à, anh xem câu này nghĩa là gì vậy?” Lạc Tinh Ninh dùng ngòi bút khoanh tròn vào câu tiếng Trung đó.
Đàm Lễ nhíu mày bất đắc dĩ, nói: “Cô Lạc cứ gọi tên của tôi thôi là được rồi.”
“Chỉ gọi tên thì chẳng lễ phép gì cả, gọi anh không được sao ạ?”
“Không được.”
“Tại sao ạ?”
“Tôi không cần em gái.”
Lạc Tinh Ninh bỗng cảm thấy có chút mất mát, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng mà anh rất giống anh trai em… Trước kia anh trai em cũng rất thích em.”
Đàm Lễ không hề muốn nghe cô ta lảm nhảm linh tinh về gia đình.
Hôm nay công ty phiên dịch còn có chuyện khác nên buổi trưa Đàm Lễ rời khỏi công ty đối tác và chuẩn bị trở về công ty của mình, trong lúc đợi thang máy thì đã gặp Lạc Hạo Minh cùng với một cậu thanh niên bước ra từ trong thang máy.
Đàm Lễ cúi đầu chào hỏi: “Tổng giám đốc Lạc.”
“Đàm, giới thiệu một chút nhé.” Lạc Hạo Mình nhìn sang chàng trai bên cạnh mình, “Người phụ trách các hạng mục phiên dịch gần đây của công ty chúng ta, tuổi trẻ tài cao đấy.”
“Còn đây là con trai tôi.” Ông lại nhìn về phía Đàm Lễ: “Anh trai của Twyla, Lạc Tinh Vũ.”
Lạc Tinh Vũ chìa tay về phía Đàm Lễ: “Xin chào, tôi là William.”
Đàm Lễ cũng bắt tay với anh ấy và chào hỏi: “Tôi là Đàm Lễ.”
“Dạo này thường xuyên nghe bố tối nhắc đến anh.”
Điều mà mấy ngày nay Đàm Lễ nghe thấy nhiều nhất lại chính là Lạc Tinh Ninh luôn ríu ra ríu rít nói với anh rằng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-le/353660/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.