“Hình như chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi thì phải.” Uông Nhã Tích hỏi Đường Hân lúc họ cùng nhau vào nhà vệ sinh.
“Hình như cũng đã hơn nửa năm rồi.”
Tất cả những buổi liên hoan cùng bạn bè Đàm Lễ rất ít khi đưa Đường Hân đến tham dự.
Đường Hân rửa tay xong, vuốt tóc mình: “A…”
“Có chuyện gì vậy?” Uông Nhã Tích hỏi cô ta.
“Tóc và bông tai của tôi quấn vào nhau rồi.” Cô ta rất hiếm khi tết tóc.
“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích.” Uông Nhã Tích giúp cô ta gỡ bông tai ra, tách mái tóc và bông tai của cô ta ra xa nhau.
Đường Hân vuốt mái tóc của mình đẩy sang một bên và thuận miệng nói: “Tôi rất ít khi không buộc tóc.”
Uông Nhã Tích nhìn thấy từng vết đỏ trên cổ cô ta nên cũng biết tại sao hôm nay cô ta không buộc tóc.
“Được rồi.”
“Cám ơn.” Đường Hân gỡ bông tai xuống và bỏ vào trong túi.
Uông Nhã Tích là một người hay nói: “Cô và Đàm Lễ chắc sẽ sớm đến với nhau thôi, căn Duplex lớn kia đã được sửa sang gần xong hết rồi.”
“Cái gì cơ?” Đường Hân nhìn cô: “Cái gì mà căn Duplex lớn?”
Lúc Đường Hân hỏi câu “Cái gì cơ?” này làm cho Uông Nhã Tích nhận ra rằng hình như mình đã nói sai điều gì đó.
Rất dễ nhận thấy rằng chuyện này Đường Hân không hề hay biết gì.
Uông Nhã Tích và Đàm Lễ cũng quen biết rất nhiều năm, cho nên cô đương nhiên hiểu rõ tính cách của anh như thế nào.
“À… Không có gì…” Uông Nhã Tích đánh trống lảng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-le/353631/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.