Chương trước
Chương sau
Thời Sơ Thần vừa nói xong thì lần này tới lượt Đàm Lễ bày ra vẻ mặt không thể tin được.

“Nói đúng ra thì em không phải xuyên không tới đây, mà là em bị đày xuống trần gian, xin hãy gọi em là…” Thời Sơ Thần nhìn anh: “Tiểu ma tiên Ba Lạp Lạp…”

Khóe miệng Đàm Lễ giật giật.

“Còn về xuyên không… còn dự đoán được tương lai…Anh có năng lực lớn như vậy sao anh không nói cho em biết trước đề thi đại học, để em đỡ phải thi hai lần?” Thời Sơ Thần cuối cùng cũng tin vào câu nói “Đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên”, thì ra một người đàn ông chững chạc, đàng hoàng như Đàm Lễ cũng sẽ có lúc ấu trĩ như vậy.

Anh cúi đầu cười cười, đúng vậy, đổi lại sẽ không ai tin vào lần trải nghiệm này của anh. Hơn nữa nói đến kỳ thi đại học thì lại càng khó hơn, lúc trước anh làm gia sư cho Thời Sơ Thần còn chưa đến kỳ thi đại học đã từ bỏ, đề thi đại học năm đó anh cũng không chú ý nhiều lắm, nếu như biết rằng có ngày hôm nay, anh đã học thuộc toàn bộ đề thi rồi.

“Thi xong rồi, trong thời gian này em định làm gì?” Đàm Lễ thay đổi chủ đề hỏi cô.

“Thì ngủ, đi dạo phố, ngâm…” Thời Sơ Thần không nói ra chữ “đi”, dù sao hình như anh cũng không hợp với hoạt động như vậy.

“Ngâm?”

“Ngâm… Bong bóng.”

“Hộp mù à?”

“Anh cũng biết cái này à?” Thời Sơ Thần ngạc nhiên, người xung quanh cô chơi trò này hình như không có nhiều.

“Ừ…” Đàm Lễ không nói, trong căn nhà mới sửa sang, anh đã cố ý đặt mấy cái tủ trưng bày và để những hộp mù cô đã rút ra lên đó.

Mấy ngày sau, Thời Sơ Thần và Tần Tinh suốt đêm cày một bộ phim truyền hình, hai người nằm trong phòng ngủ bất kể ngày hay đêm.

Chu Thu Bình mở cửa đi vào, lật chăn của các cô lên: “Hai con thi đại học xong đến mạng sống cũng không cần phải không? Không sợ đột tử sao?”

Thời Sơ Thần làm nũng với bà, nhắm mắt lại đưa tay: “Mẹ mẹ…”

Chu Thu Bình nhét một cái túi lớn vào tay cô.

“Hả?” Thời Sơ Thần mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Cái gì đây ạ?”

“Mẹ không biết, là Tiểu Đàm đưa tới đấy.”

“Ai là Tiểu Đàm cơ?” Thời Sơ Thần mơ mơ màng màng, nghe không hiểu.

“Gia sư Đàm.”

“À…” Thời Sơ Thần gật gật đầu: “Gia sư Đàm…”

“Cái gì Gia sư Đàm sao?” Tần Tinh mở mắt ra, nhìn thấy túi xách trong tay cô: “Cái gì vậy?”

Thời Sơ Thần lắc đầu: “Không biết nữa.”

Chu Thu Bình rời khỏi phòng, đóng cửa lại cho các cô.

Thời Sơ Thần lấy đồ trong túi giấy ra.



“Là đồ chơi sao?” Tần Tinh hỏi cô.

“Ừm, hộp mù.” Có năm hộp, Thời Sơ Thần và Tần Tình mở hộp mù đến mức đau hết cả tay.

“Cậu nói thử xem.” Tần Tinh hỏi cô: “Hình như gia sư Đàm thích cậu rồi phải không?”

“Cậu điên rồi đúng không, tận thế sắp tới nên cậu đã yeutruyen.net bắt đầu nói nhảm đúng không?” Thời Sơ Thần bị suy nghĩ của cô ấy làm cho sợ hãi.

“Sao vậy, anh trai gia sư đó của cậu không tốt sao?” Tần Tinh gặng hỏi cô.

“Đừng gọi như vậy chứ, tớ còn muốn nôn, còn anh trai gia sư gì chứ? Tớ phải gọi anh ta là chú gia sư.”

“Người đàn ông đẹp trai như vậy, tính cách lại tốt, người thế mà cậu còn chê người sao?”

“Anh ta không phải mẫu người tớ thích.” Thời Sơ Thần bĩu môi: “Đừng nói giống như thật vậy.”

“Thật sự không thích sao?” Tần Tinh hỏi cô.

“Không có cảm giác.” Thời Sơ Thần lắc đầu: “Tớ thích Noãn Nam cơ.”

Để cảm ơn Đàm Lễ, Thời Đại Cường và Chu Thu Bình đã mời Đàm Lễ và Kiều Tiểu Yến đến ăn cơm.

Ăn cơm trưa xong, Kiều Tiểu Yến đề nghị đi uống trà chiều, Thời Đại Cường và Chu Thu Bình về nhà trước nên không tham gia. Thời Sơ Thần cho rằng Đàm Lễ cũng sẽ không tham gia nhưng không ngờ anh lại đi theo phía sau.

Thời Sơ Thần nắm tay Kiều Tiểu Yến, nghiêng đầu nói chuyện với cô, vừa tán gẫu vừa quay ra phía sau nhìn Đàm Lễ. Anh đút tay vào túi của mình và thong thả theo sau.

Cô vẫn cảm thấy Đàm Lễ rất ngay thẳng, diện mạo cũng đẹp, học vấn cũng rất tốt, làm việc cũng rất tỉ mỉ, cách nói chuyện cũng không chê vào đâu được.

Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên

Không phải nói anh không tốt, nhưng cô lại cảm thấy người đàn ông như vậy quá vô dụng rồi.

Thời Sơ Thần và Kiều Tiểu Yến nói chuyện cười đùa vui vẻ trong quán cà phê, người đàn ông mệt mỏi ngồi nghe các cô tán gẫu, ánh mắt anh lại dừng trên người cô.

Lúc nói chuyện phiếm, Kiều Tiểu Yến đã nhắc tới Đàm Lễ là tình nguyện muốn lên lớp giúp đỡ Thời Sơ Thần.

Thời Sơ Thần dường như không hiểu được lý do tại sao Đàm Lễ lại xuất hiện ở đây, giây phút bắt gặp ánh mắt của anh, cô đã hiểu, đây không phải là điều cô thích sao?

Lúc này cô mới phát hiện, Đàm Lễ không hề che dấu tình yêu của mình, ánh mắt của anh, nụ cười của anh đều dành cho cô gái mình thích.

Thì ra thích một người thật sự không thể giấu được.

Nhà Kiều Tiểu Yến ở phía Tây của Thành phố, còn Thời Sơ Thần và Đàm Lễ thì cùng thuận đường về phía Đông của Thành phố.

“Để anh đưa em về.” Đàm Lễ nói với Thời Sơ Thần.

“Được…” Thời Sơ Thần nhìn bóng lưng Kiều Tiểu Yến đi khỏi rồi lại nhìn Đàm Lễ.

“Em đã chọn được chuyên ngành học chưa?” Đàm Lễ vừa đi vừa hỏi cô.

“Ừm.” Thời Sơ Thần gật đầu: “Cũng coi như là một nửa bạn cùng trường với anh rồi.” Cô tinh nghịch nói: “Đàn anh, xin hãy giúp đỡ nhiều hơn.”



Đàm Lễ kìm nén sự xúc động muốn xoa đầu cô. Những thói quen nhỏ thường làm với cô vẫn rất quen thuộc với anh, anh muốn nắm tay cô, muốn hôn lên môi cô, muốn ôm cả người cô vào trong lòng mình.

“Đúng rồi, em quên cảm ơn anh về món quà lúc trước.” Thời Sơ Thần đi bên cạnh anh.

Đàm Lễ khống chế chính mình, tay vẫn đút vào túi quần: “Em thích là được rồi.”

“Em có thể mua kem không?” Thời Sơ Thần đi ngang qua một cửa hàng kem, cô nghiêng người hỏi Đàm Lễ đang đi bên cạnh.

“Được.”

Thời Sơ Thần chạy vào cửa hàng, một lát sau cô giơ hai cây kem lên và đưa cho Đàm Lễ một cây.

“Cảm ơn.” Đàm Lễ nhận lấy và nếm thử một miếng, mùi sữa bò rất nồng đậm, rất ngọt nhưng không ngấy.

Thời Sơ Thần không vội bắt taxi chỉ là muốn đi thêm hai bước để mua kem.

Đàm Lễ nhìn dáng vẻ ăn kem của cô khiến cho anh như sắp sụp đổ. Người anh yêu nhất đang đứng ngay trước mặt anh nhưng anh lại không thể làm gì được.

Anh cắn một miếng kem thật lớn để làm cho mình bình tĩnh.

Thời Sơ Thần đưa miếng miếng bánh quế giòn cuối cùng vào miệng, cô vỗ vỗ mảnh vụn bánh quế còn sót lại trên tay và ném khăn giấy vào thùng rác.

“Đi thôi.” Đàm Lễ bắt xe chuẩn bị đưa cô về nhà.

Thời Sơ Thần vốn định nói lời tạm biệt với anh rồi bảo tài xế lái xe đi nhưng không ngờ Đàm Lễ lại xuống xe cùng cô.

“Ôi, em tự mình đi vào là được rồi.” Thời Sơ Thần cảm thấy anh không cần phải tiễn cô: “Tấm lòng của anh em đều hiểu.”

Đàm Lễ ngẩn người, cô làm cho anh nhất thời không thể nói nên lời.

“Cuối cùng em cũng biết, tại sao Kiều Tiểu Yến lại nói tự nhiên anh tình nguyện dạy thêm giúp em, anh nhất định là có ý đồ sâu xa đúng không?”

“Đúng vậy.” Nếu đã bị cô nhìn thấu tâm tư, Đàm Lễ cũng hào phóng thừa nhận, vốn dĩ anh còn đang lên kế hoạch rốt cuộc phải theo đuổi cô như thế nào, nhưng ngược lại lần này lại tiết kiệm được không ít thời gian.

“Vậy anh nói với em từ lâu là được rồi, ngày đầu tiên lên lớp anh nói cho em biết thì bây giờ không phải đã sớm theo đuổi được rồi sao?”

“Khi đó, anh sợ sẽ dọa em chạy mất, hơn nữa, thật ra bây giờ cũng chưa muộn.” Đàm Lễ nâng một tay lên, muốn nắm tay cô.

“Anh cũng thật là, may mắn là hôm nay em nhìn ra mới hỏi anh đó.” Thời Sơ Thần chớp chớp mắt: “Anh định khi nào mới tỏ tình?”

“Bây giờ thì sao?” Đàm Lễ thử thăm dò.

“Bây giờ?” Thời Sơ Thần mở to hai mắt: “Bây giờ làm sao tỏ tình được? Anh định không gọi cho Kiều Tiểu Yến đến để tỏ tình sao? Chuyện tỏ tình anh phải nói thẳng với cô ấy.”

“Kiều Tiểu Yến sao?” Đàm Lễ cau mày hỏi cô: “Anh tỏ tình với Kiều Tiểu Yến gì chứ?”

Thời Sơ Thần khó hiểu: “A, không phải anh thích yeutruyen.net Kiều Tiểu Yến sao?”

Ánh mắt nóng bỏng của anh gần như dán chặt lên người cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.