Thời Sơ Thần nhìn Đàm Lễ, lại nhìn Chu Thu Bình: “Mẹ, chuyện quá khứ đã qua không cần để ý là chuyện gì?”
“Sơ Sơ, sao hôm nay dậy sớm thế?” Chu Thu Bình chưa từng nghĩ Thời Sơ Thần sẽ dậy sớm như vậy.
Đàm Lễ cũng không nghĩ đến, nếu biết Thời Sơ Thần sẽ dậy sớm, hai người cũng sẽ không nhắc tới chuyện này.
“Hai người là không muốn nói chuyện này với con à?” Thời Sơ Thần nhìn hai người.
“Sơ Sơ…” Đàm Lễ đứng lên.
Cô nhìn Đàm Lễ: “Anh biết khi anh uống nhiều sẽ nói lung tung cái gì hay không?”
“Anh…” Đàm Lễ sửng sốt, anh biết chính mình uống nhiều sẽ nói nhiều, nhưng thật ra tối hôm qua uống hơi nhiều, vốn dĩ nói cái gì, một chút anh cũng không nhớ rõ.
“Năm đó lúc anh nghỉ việc gia sư, là bởi vì bố em không muốn anh ở bên em, còn đưa cho anh một khoản tiền phải không?”
Đàm Lễ nhìn cô, không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể ngầm thừa nhận..
“Ơ, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Sơ Sơ đã dậy rồi?” Thời Đại Cường nhìn hai người, tỏ vẻ hả hê, “Ồ, đây là cãi nhau à? Bố đã nói rồi…”
“Hồi đó anh rất thiếu tiền ư?” Thời Sơ Thần suy nghĩ một chút, với tính cách của Đàm Lễ, nếu không phải vì thiếu tiền thì đã không đến làm gia sư, cô ngắt lời Thời Đại Cường hỏi Đàm Lễ.
Thời Đại Cường nghe thấy những lời này lập tức nhận ra điều gì đó, ông ậm ừ, nhìn Chu Thu Bình, Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-le/3237401/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.