“Anh có biết lúc anh uống say đáng yêu lắm không? Từ nay về sau mỗi tuần em đều chuốc say anh một lần.”
“…” Từ trước đến giờ Đàm Lễ chưa từng nghĩ bản thân cùng hai chữ “đáng yêu” này có mống liên quan nào tới nhau.
Hai người quấn lấy nhau trên giường một lúc rồi Đàm Lễ bế cô đi tắm, củi khô bốc lửa nên hai người lại làm một lần nữa trong phòng tắm.
Đàm Lễ thu dọn xong đi ra thì thấy Thời Sơ Thần đang ngủ ở trên giường. Anh nằm xuống bên cô, kéo cô ôm vào trong lòng. Cả người dường như tỏa ra hơi thở gần gũi, gắn bó khăng khít.
“Ừm.” Thời Sơ Thần đang ngủ say, mơ mơ hồ hồ gọi một tiếng.
“Đói không? Có muốn ăn gì không?”
Thời Sơ Thần nằm trong lòng anh co co người lại: “Không muốn ăn, đều được anh cho ăn no rồi.”
“…” Đàm Lễ không nhịn được cười, rõ ràng cô mới gọi là đáng yêu.
Thời Sơ Thần cảm thấy ngay cả khi cô không ngủ, thì khi quấn quít bên anh làm việc gì cũng không lãng phí thời gian, cũng là vô cùng tốt.
Thời gian này năm ngoái là sắp tới giữa hè, cô kết thúc sáu năm sống ở nước ngoài để về nước. Thời gian ngắn ngủi một năm, sự nghiệp của cô tăng tiến vùn vụt, cả hai bên đều đạt được thành tích vượt trội.
Mà trên phương diện tình cảm, hình như cũng là lúc tiến thêm một bước rồi.
“Thời Thời…” Đàm Lễ gọi tên cô.
“Hử?”
Biết được cô chưa ngủ, Đàm Lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-le/3237398/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.