Gió buổi chiều mang theo hơi ẩm cuốn vào, dưới đầu gối Phó Nhiêu có chút ẩm ướt, cả người cứng ngắc, rõ ràng là ngày tháng tư ấm áp, nàng lại nhịn không được mà run vài cái.
Hốc mắt trào lên chua xót dày đặc, chưa kịp bộc lộ cảm xúc của mình, nàng đã lập tức quay mặt đi, nước mắt bị ánh lửa chiếu đến nóng bỏng, mặn mặn thấm vào răng môi nàng, nàng nếm nhưng chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.
Nàng đưa lưng về phía chàng, ngồi phịch xuống tấm vải, đầu óc trống rỗng.
Chàng ở ngay đây, chàng ở ngay trước mắt.
Làm sao có thể, làm sao có thể…
Đầu tiên là một loạt ý niệm muốn chạy trốn nhưng nàng lại nghĩ, chàng hẳn là không nhận ra nàng.
Nàng đột nhiên rời đi, ngược lại sẽ khiến cho chàng hoài nghi, chàng anh minh như vậy nên nàng không thể để lộ ra manh mối.
Chợt trong lòng trống rỗng, giống như con thuyền trong biển rộng mênh mông bị mưa gió thổi đánh, hoảng sợ không biết trôi về nơi nào.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày gặp lại chàng ở nơi hoang vu như vậy, hơn nữa, chàng còn mang theo khăn thêu đêm đó nàng tặng cho chàng.
Nhớ lại năm đó, chàng ở lại khuê phòng của nàng không chịu hồi cung, kiên quyết muốn nàng tặng cho một thứ làm kỷ vật, nàng liền đem chiếc khăn thêu này tặng cho chàng.
Những năm này mặc dù không cố ý hỏi thăm nhưng cũng ít nhiều có thể nghe được triều đình gặp phải chút sóng gió, biết chàng dẫn quân đi đánh trận, ròng rã ba năm đều ở Tây Bắc chỉnh đốn biên phòng, dưới sự chỉ huy của chàng, những năm này Địch Nhung không dám xâm lược phía Nam, chàng cũng đích thân dẫn quân mở rộng phòng tuyến, có nhiều thành tựu trong quân sự, đúng là hiếm thấy, được mệnh danh là “Càn Ninh chi trị”.
Nàng cũng từng suy đoán, niên hiệu “Càn Ninh” có liên quan đến nàng hay không, hôm nay câu “thê tử đã mất tặng” đã cho nàng đáp án.
Nàng cho rằng, chàng sớm nên quên hết về nàng, thậm chí cùng hậu cung phi tử bên nhau không rời, chưa từng nghĩ tới chàng giày vò chính mình thành bộ dạng này.
Ngực Phó Nhiêu giống như bị cái gì vét sạch sau đó lại nhét vào rất nhiều ý niệm không nắm bắt được, khiến tâm tình bình tĩnh như hồ bị quấy thành long trời lở đất.
Chia cách chàng suốt ba năm rưỡi, nàng sống rất tốt, cũng rất đầy đủ, nàng ở Đàm Châu gặp sư phụ Trần Nhất Sơn của nàng, sư phụ nghe nói Đàm Châu có bệnh dịch nên chạy tới viện trợ, dưới sự trợ giúp của sư phụ, nàng như ve sầu thoát xác, sau đó cùng sư phụ từ Đàm Châu tiến về vùng đất Sương Tây Miêu Cương. Nàng ở Miêu Cương suốt một năm, sinh ra Bổn Bổn, biên soạn “Dược điển”, hiện tại quyển “Dược điển” này lại được nàng mở rộng bao gồm cả dược liệu cổ phương ở Miêu Cương, cùng với vu cổ chi thuật(*),nàng vì thế mà hưng phấn vô cùng.
(*) Vu cổ chi thuật: là một hoạt động mê tín cổ xưa, chủ yếu dùng để làm hại kẻ thù. Nó chủ yếu bao gồm các khía cạnh sau. Lời nguyền: đưa ra những lời tiên tri không may mắn cho người khác thông qua lời nói hoặc phương tiện khác hoặc yêu cầu ma quỷ và thần linh mang đến tai họa. Người bắn rối: Làm một vật để tượng trưng cho kẻ thù bằng gỗ, đất hoặc giấy rồi nguyền rủa hoặc tấn công vật lý với hy vọng làm hại đối thủ. Chất độc: Dùng để chỉ các loại côn trùng có độc được nuôi trong bình như nhện, bọ cạp, cóc, rắn độc, rết,… dùng chất độc của chúng để làm hại con người. Loại phép thuật này đặc biệt phổ biến trong các cung điện cổ xưa, người ta tin rằng nó có thể khiến những người bị ghét phải chịu bất hạnh hoặc thậm chí tử vong thông qua các phương pháp như nguyền rủa và bắn rối. Họ tin rằng chúng có thể tác động đến con người hoặc sự vật với sự trợ giúp của các sức mạnh siêu nhiên và bí ẩn.
Sau khi Bổn Bổn tròn một tuổi, nàng cùng sư phụ rời núi, đi một mạch lên phía Bắc, ven đường thu thập các phương thuốc để làm phong phú thêm cho “Dược điển”, nàng thu hoạch nhiều đến mức căn bản không có thời gian rảnh rỗi nghĩ cái khác, chỉ thỉnh thoảng khi người cũ xuất hiện trong giấc mộng của nàng, khuôn mặt của chàng vô tình lướt qua đáy lòng nàng, sau đó trào lên chua xót.
Phần ngưỡng mộ bị cố ý đè xuống kia hóa thành chúc phúc, mong chàng mạnh khỏe, nàng thường xuyên nghĩ, chàng chắc là sống rất tốt.
Nhưng bây giờ, chàng ngồi ở phía sau nàng, xem ra rất không tốt.
Một loạt cảm giác không chân thực mãnh liệt tràn ngập quanh thân nàng, tầm mắt nàng dần dần mơ hồ, suy nghĩ mê man.
Bùi Tấn rơi vào suy nghĩ nặng nề, không phát hiện sự khác thường của nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh nến.
Ba năm qua, chàng đem triều chính giao cho đại thần Nội các, trong lòng không phải không lo lắng, tuy là tấu báo vẫn được đưa tới chàng như thường lệ nhưng quân vương không triều, nhất định sẽ làm cho người có dã tâm nảy sinh tham vọng, sau khi chiến sự kết thúc, chàng giao lại mọi vấn đề hậu sự cho các tướng lĩnh thân tín, cải trang giản hành hồi kinh, nửa đường nghe thấy thuyền rồng đột nhiên xảy ra sự cố liền rẽ đường tới Thông Châu.
Chàng vốn là định sẽ đích thân đi y doanh nhìn một chút, nghe nói Tạ Tương ở bên đó thì liền dừng bước. Tạ Tương cực kỳ thông minh và quen thuộc với chàng, sợ là sẽ nhận ra chàng đến nên liền dừng lại ở đây, để cho thị vệ đi trước thăm dò.
Bùi Tấn sắp xếp lại tất cả các thế lực liên quan tới thuyền rồng, trong lòng cũng có ý tưởng sơ bộ.
Suy nghĩ xong, liếc mắt nhìn Phó Nhiêu, thấy nàng cầm một cục lương khô, gặm thế nào cũng không được.
“Sao vậy?” Chàng nhẹ giọng hỏi.
Phó Nhiêu run rẩy, cũng không dám nhìn chàng, chỉ cứng ngắc trả lời: “Không có gì…” Ánh mắt thoáng nhìn thấy chàng vẫn nắm chặt chiếc khăn thêu kia, dường như cực kỳ trân trọng, ma xui quỷ khiến thử thăm dò: “Tình cảm giữa ngài và thê tử hẳn là rất tốt phải không?”
Bùi Tấn nghe vậy, mím môi, răng môi có vài phần chua xót, chậm rãi lắc đầu:
“Ta yêu nàng, nhưng nàng không yêu ta.”
Trái tim Phó Nhiêu giống như bị đâm một cái nặng nề, tim đập thình thịch, giọng nói cứng nhắc: “Sao có thể...”
“Nàng không yêu ngài thì làm sao có thể gả cho ngài...”
Bùi Tấn hồi lâu không đáp lại lời của nàng, chàng nhắm mắt để bình tĩnh lại, không biết đang suy nghĩ cái gì, cúi đầu ho khan vài tiếng, giọng nói mệt mỏi chát như dây đàn đã lâu không được lên dây, thấp giọng nói: “Nàng vẫn chưa gả cho ta, nàng không hạnh phúc…”
Lời của chàng giống như dao găm xẹt qua tim của nàng, nàng vụng về cắn một miếng lương khô, khó khăn nuốt xuống, mơ hồ không rõ nói: “Nếu nàng không yêu ngài, không biết quý trọng ngài, vậy thì đại huynh không bằng tìm một người khác, trên đời này chắc chắn sẽ có nữ nhân tốt hơn nàng…”
Bùi Tấn xem như người thiếu niên đang bênh vực cho chàng, lười biếng cười cười, tiện tay nhét khăn thêu vào ngực:
“Ta không biết có người nào tốt hơn nàng hay không, nhưng ta thích nàng… Nếu đã có nàng rồi thì sẽ không thể để ý tới nữ nhân khác…”
Phó Nhiêu nghe vậy, đợt sóng trong tim dâng lên cuồn cuộn, cơ thể chợt mềm như bông.
Nàng vẫn cho rằng, chấp niệm của chàng đối với nàng là uy nghiêm đến từ đế vương không thể ngỗ nghịch hoặc cũng có thể là nhất thời mới mẻ, thậm chí có thể thật sự có liên quan đến Trân phi mà không phải là thật lòng thích nàng.
Đã cách nhiều năm, tại cái miếu đổ nát này gặp lại nhau, quyết tâm ban đầu của nàng có phần lung lay.
Cổ họng bị mảnh vụn lương khô làm cho nghẹn lại, nàng nhịn không được sặc vài tiếng, cười gượng hỏi: “Nàng là người như thế nào mà đáng để ngài đặt trong lòng như vậy?”
Bùi Tấn nghe vậy sửng sốt bật cười, đã nhiều năm như vậy nhưng ai cũng không dám nhắc tới Phó Nhiêu ở trước mặt chàng, kỳ thật chàng đặc biệt hy vọng có người có thể cùng chàng nhắc tới nàng, chàng sợ mình dần dần quên mất nàng.
Mỗi lần hồi kinh, chàng đều muốn tìm Phó Khôn nói chuyện, nhưng tiểu tử kia dường như cực kỳ kiêng kị, thỉnh thoảng lớn mật cự chiếu, tính tình so với tỷ tỷ cậu thật sự là giống nhau như đúc.
Bùi Tấn yêu ai yêu cả đường đi, đối với Phó Khôn dù sao cũng dung túng hơn đối với người khác một chút, mỗi lần mang đồ chơi từ biên quan cho mấy đứa nhỏ, đều không thể thiếu một phần cho Phó Khôn, nhưng Phó Khôn không tự hào về điều đó mà ngược lại còn lo lắng, điểm này lại giống Phó Nhiêu, càng giống nàng, chàng lại càng thích.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây là lần đầu tiên có người hỏi Phó Nhiêu, Bùi Tấn giống như mở máy hát, nói ra từng chút từng chút về Phó Nhiêu:
“Nàng không giống người thường, ngươi nói nàng ôn nhu nhã nhặn lịch sự, nàng hết lần này tới lần khác có thể chui vào trong lòng núi hái thuốc, người khác nhìn thấy ta đều sợ như thấy cái gì, nàng lại to gan lớn mật muốn mang theo hài tử của ta rời đi, rõ ràng có nhiều ý đồ xấu xa nhưng ở trước mặt ta lại giả bộ đáng thương, nàng không biết rằng ta đã sớm nhìn thấu nàng nên chỉ ngồi im mà xem nàng đấu tranh…”
Bùi Tấn nói xong cuối cùng chính mình cũng nở nụ cười.
Phó Nhiêu lại ngây ngốc tại chỗ, lúc trước nàng giấu diếm việc mình mang thai, rõ ràng là tội lớn khi quân, ở trong mắt chàng ngược lại thành chuyện lý thú.
Lặng lẽ dò xét chàng, mỗi chuyện liên quan tới nàng đều thuộc như lòng bàn tay, sự cưng chiều cùng tư niệm trong thần sắc này không thể làm giả… Nàng thật sự tốt như vậy sao, ở trong mắt chàng ngược lại trở thành người hoàn mỹ không có khuyết điểm, nàng quả thật có khả năng hơn một chút so với cô nương bình thường, lá gan lớn một chút, nhưng cũng không đến mức khiến chàng nhớ thương trong lòng.
Có lẽ, loại chuyện tình cảm này không có nguyên do, yêu thì tức là yêu.
Phó Nhiêu lặng lẽ tránh mặt, mặc cho nước mắt tùy ý rơi xuống, trái tim tan vỡ.
Mưa gió bão bùng, một trận nhanh, một trận chậm, sắc trời hoàn toàn tối sầm.
Một chiếc xe ngựa khiêm tốn chậm rãi dừng ở trước miếu, một nội thị giả dạng trẻ con xuống xe, nghênh đón Bùi Tấn lên xe ngựa.
Bùi Tấn ngoái đầu nhìn Phó Nhiêu cười nói: “Đến đây, tiểu huynh đệ, ta đưa ngươi trở về.”
Phó Nhiêu nào dám, ban đầu là từ chối, Bùi Tấn chỉ lên bầu trời u ám cùng cơn mưa kéo dài.
“Ngươi tuổi còn nhỏ, một mình trốn ở miếu đổ nát này gặp kẻ xấu thì làm thế nào cho phải? Yên tâm, thúc thúc không phải người xấu, ngươi lên xe là được.”
Chàng ngồi xổm ở cửa xe đưa tay về phía nàng.
Phó Nhiêu nhìn quanh một vòng, quả thật trong lòng còn sợ hãi, huống chi trong nhà có trẻ con, liền chậm chạp lên xe ngựa.
Trong xe sạch sẽ thoải mái, còn chuẩn bị một bình trà nóng, Bùi Tấn rót cho nàng một chén, Phó Nhiêu uống xong, cả người thông thái, lộ ra một nụ cười ngại ngùng với chàng.
“Đại huynh, ngài phải chú ý thân thể, ho khan kéo dài quá lâu, sẽ tổn thương sức khỏe, không phải chuyện tốt.”
Bùi Tấn cũng không phản bác, mặt mày hiền hoà nói: “Được.”
Vượt qua một đoạn đèo, tiến vào thành Thông Châu, Thông Châu tiếp giáp kinh thành, là đầu kênh đào Kinh - Hàng, là nơi tụ tập của người dân từ Nam ra Bắc, dân cư đông đúc, phồn vinh thịnh vượng.
Xe ngựa vào thành, ồn ào náo động truyền tới trước mặt. Đèn cung đình cổ kính trang trí dọc theo đường phố, gió mát phất qua, làm lay động ánh sáng rực rỡ của cả thành.
Đường phố mông lung mưa bụi, bóng người vẫn xuyên qua như cũ, có những ông già đội mũ tre gánh hàng, cũng có người thổi hồ lô tơ đi qua cửa, các quán buôn san sát nối tiếp nhau mở rộng cửa, tiểu nhị khôn khéo khép tay áo cười tủm tỉm hỏi: “Khách nhân, nghỉ chân một lát không?”
Phó Nhiêu suốt đường giả vờ ngủ, không dám đáp lời hắn, nàng mặc dù đã điều chỉnh giọng nói nhưng cũng không dám khinh suất, vào thành, nàng vén rèm xe nhìn ra ngoài, tìm một chỗ cách nhà khá xa, lập tức cáo từ xuống xe.
Bùi Tấn rất có hảo cảm với vị thiếu niên trước mặt này, chỉ cảm thấy nhất cử nhất động của nàng đặc biệt hấp dẫn chàng, đợi nàng xuống xe rồi vén rèm vẫy tay với nàng:
“Tiểu huynh đệ, ta và ngươi có duyên, nếu sau này gặp khó khăn, hãy đến Tứ Phương Các ở ngõ Cửu Như thành Bắc cầu cứu, sẽ có người giúp ngươi.”
Phó Nhiêu nói cám ơn, đưa mắt nhìn chàng đi xa rồi mới tìm xe ngựa, thuê một chiếc xe ngựa hồi phủ.
Sư phụ nàng vào Nam ra Bắc, không có chỗ ở cố định, sư mẫu lại mở một y quán ở Thông Châu, năm xưa sư mẫu sảy thai, từ đó về sau không thể mang thai nữa, sau đó hai vợ chồng đã nhận nuôi Trần Hành, Trần Hành không chịu kế nghiệp mà đi con đường làm quan, tính tình Trần Nhất Sơn cao ngạo, cắt đứt quan hệ với hắn.
Phó Nhiêu mang theo hài tử cùng Trần Nhất Sơn trở lại Thông Châu, dự định ở chỗ này lâu dài, Thông Châu cách kinh thành không xa, nàng rảnh rỗi có thể trở về thăm mẫu thân cùng đệ đệ, nếu thật sự bị phát hiện tung tích, xuôi dòng xuống dưới, có thể trở về Thanh Châu, hoặc đi Dương Châu, đều cực kỳ thuận lợi, vì vậy nàng mua lại một gian viện ở trong một con hẻm gần đó, cách y quan của Trần Nhất Sơn chỉ vài căn nhà, thường thường có thể chăm sóc lẫn nhau.
Phó Nhiêu ở ngõ Mi Sơn, được xây dựng dựa theo núi Mi, trong ngoài có chín khúc ba lộng, phần lớn là dân chúng bản địa ở, giản dị nhiệt tình, sư mẫu Tào thị ở chỗ này hơn hai mươi năm, bà là người khẳng khái, luôn cứu người, ở chỗ này có tiếng lương thiện, ai cũng đều phải nể mặt bà.
Trước cửa ngõ nhỏ có một đền thờ rất cao, đền thờ có vết tích của năm tháng, bụi sơn tróc ra, lâu năm không tu sửa, hai bên đều có một cây hòe lớn, phong thủy vô cùng tốt, địa linh nhân kiệt, từ bên ngoài đền thờ đi về phía Nam chừng trăm bước có một con sông nhỏ, tên là sông Mi Sơn, gần sông Mi Sơn có rất nhiều quán rượu và quán trà, ngày thường thâu đêm suốt sáng, cực kỳ náo nhiệt.
Vùng này xem như khu thành cũ của thành Thông Châu, năm xưa cực kỳ phồn thịnh, sau khi kênh đào khơi thông, dân chúng đều dọn đến gần kênh đào sống tạp cư, những thành cũ dựa vào núi này dần dần suy tàn.
Mưa đột nhiên dừng lại, Phó Nhiêu xuống xe ngựa bên cạnh đền thờ, nhét bạc cho phu xe, lưng đeo hành lý đi vào trong, trong lòng cân nhắc, ngày mai có nên mang theo Bổn Bổn đến nhà dì họ ở Tân Khẩu một thời gian hay không, đợi chàng rời đi rồi trở về, nhưng khi nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của chàng, trong lòng Phó Nhiêu vô cùng phức tạp.
Gạch lát đá xanh được nước mưa rửa sạch bóng loáng, dưới chân hơi trơn, nàng dọc theo sườn núi nhỏ cẩn thận leo lên, chợt, ngã rẽ phía trên vọt tới một đám người, vị mặc áo lụa màu nâu đi đầu, búi tóc kiểu của phụ nữ, hơn bốn mươi tuổi, mặt đầy nước mắt, nghiêng ngả lảo đảo.
Phó Nhiêu chăm chú nhìn, nhận ra người tới, kinh ngạc nói: “Thím Lưu, đã trễ thế này sao thím lại ở đây?” Lại nhìn lướt qua mười mấy hàng xóm phía sau, thấy mặt ai cũng sợ hãi, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thím Lưu là hàng xóm của Phó Nhiêu, bà có một nữ nhi như hoa như ngọc, tên là Lưu Vân, Lưu Vân cùng Bổn Bổn cực kỳ hợp ý, kĩ năng thêu thùa điêu luyện. Nửa năm qua, xiêm y giày tất mà Bổn Bổn mặc đều xuất phát từ tay Lưu Vân, Phó Nhiêu đã sớm coi nàng là muội muội.
Thím Lưu nhìn thấy là Phó Nhiêu, nước mắt nhất thời chảy ra, vội vàng đón lấy, túm lấy cổ tay Phó Nhiêu, sợ hãi nói: “Mẹ Bổn Bổn, làm sao bây giờ, Lưu Vân bị hai tên lưu manh ngõ Thất Khúc nhìn trúng, hai tên lưu manh muốn nạp nàng làm thiếp, Lưu Vân không chịu, hai tên lưu manh trói Lưu Vân lại đặt ở trên một chiếc thuyền, nói hoặc là chết đuối, hoặc là gả cho hắn, ta cũng vừa mới nghe được, hiện tại gọi mấy vị thúc bá của con bé cùng đi xem…”
Phó Nhiêu nghe vậy sắc mặt trầm xuống, gắt gao đỡ lấy bà: “Ta cũng đi cùng.”
Đoàn người thuận sườn núi mà xuống, đi tới bờ sông Mi Sơn, nương theo ánh đèn bến đò, nhìn thấy giữa sông có một chiếc thuyền nhỏ bay lượn, thuyền nhỏ dựng thẳng một cọc gỗ, trên cọc gỗ buộc một cô nương mặc quần áo hoa nhỏ, chính là Lưu Vân.
Cách đó không xa mấy vị thiếu niên đang ngồi trên ghế bành, tốp năm tốp ba ngồi ở trong rào chắn bến đò, một đám sắc mặt kiêu căng, cợt nhả, tràn đầy khiêu khích và tự đắc.
Chính giữa là cái tên bụng phệ kia, mặt mày béo múp, dưới lông mày thô khảm một đôi mắt đậu, hai má điểm xuyết thịt nặng trịch, khiến người ta cảm thấy kinh tởm.
“Thím Lưu, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mau khuyên con gái bà đồng ý, đi theo lão tử, ta sẽ cho nó ăn ngon mặc đẹp.”
Thím Lưu đỡ thắt lưng: “Ta sao, lão nương cho dù chết cũng sẽ không đồng ý với đồ súc sinh ngươi!”
Phó Nhiêu dọn đến nửa năm cũng biết hai tên lưu manh này là bá chủ phố phường, bên người có mấy tay chân, có chút khó chơi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không bao lâu sau, thím Lưu cùng mấy vị thúc bá Lưu gia đánh nhau với hai tên lưu manh.
Phó Nhiêu lặng lẽ nhìn quanh bốn phía, phát hiện một chiếc thuyền nhỏ bên bờ nước cách đó không xa, nàng không nói hai lời thong thả đi tới cửa sông, tháo chốt thuyền nhỏ, lặng lẽ chèo về phía giữa sông.
Bên bờ sông có rất nhiều quán rượu, ánh đèn rực rỡ, phản chiếu bóng nước lấp lánh trên mặt nước, con thuyền chèo qua một gợn sóng sâu, va nhẹ vào thuyền, tạo thành từng đợt sóng.
Khi đến gần, nhìn thấy Lưu Vân bị nhét vải bông trong miệng, chỉ liều mạng lắc đầu với nàng, Phó Nhiêu không hiểu, trước tiên thả chậm lại tốc độ mái chèo: “Đừng nóng vội, ta lập tức cứu muội!”
Phó Nhiêu chèo thuyền nhỏ qua bên cạnh, đang muốn lên thuyền, lại thấy Lưu Vân căng mặt ong ong kêu, liều mạng dùng ánh mắt hướng dưới chân mình ra hiệu.
Phó Nhiêu sửng sốt, nhíu mày cúi đầu, nhìn thấy đáy thuyền kia dường như bị xuyên thủng, đang có nước sông ồ ồ dâng lên, nếu nàng nhảy lên, thuyền chắc chắn sẽ chìm, không nói đến nàng và Lưu Vân có thể sống sót hay không, cho dù may mắn sống sót thì thanh danh của Lưu Vân sợ cũng không còn, cực kỳ ác độc.
Hai tên lưu manh đeo xích sắt cho Lưu Vân, lưỡi dao Phó Nhiêu mang theo bên người không làm nên chuyện gì.
Chỉ dựa vào một mình nàng sợ là cứu không được Lưu Vân, mắt thấy nước sông đã tràn qua mu bàn chân Lưu Vân, Phó Nhiêu bất đắc dĩ, nhìn lên quán trà quán rượu đèn đuốc huy hoàng bên bờ sông, hô to:
“Có ai không, cứu mạng, có ai biết bơi không?”
Bùi Tấn đang đứng dưới cửa sổ quán rượu, nhìn ra xa ngọn đèn đuốc, thình lình nghe được giọng nói của Phó Nhiêu, cảm thấy hơi quen thuộc, cúi người thăm dò dưới sông, chàng là người tập võ, nhãn lực vô cùng tốt, lập tức phát hiện manh mối, không nói hai lời lệnh thị vệ đi cứu người.
Hai gã Hắc Long vệ từ cửa sổ quán rượu nhảy xuống, đạp xuống mặt nước lao về phía Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu thấy thế vô cùng vui mừng ôm cọc gỗ ổn định khoảng cách hai thuyền, hô: “Tráng sĩ, nàng bị khóa sắt trói, các ngươi có cách nào cởi ra không?”
Hắc Long vệ có một con dao găm chém sắt như chém bùn, hai người phối hợp, rất nhanh liền giải cứu được Lưu Vân.
Phó Nhiêu đỡ Lưu Vân nằm xuống, chỉ thấy Lưu Vân thở hổn hển, ngã vào trong lòng nàng hôn mê bất tỉnh, Phó Nhiêu một bên ôm nàng, một bên nói cám ơn hai người, nhưng đã thấy hai người nhanh chóng xẹt qua mặt nước như lông vũ trở về quán rượu.
Phó Nhiêu đặt Lưu Vân nằm xong xuôi, một mình chèo thuyền, thím Lưu thấy thế liền tới bến đò đón nàng.
Thuyền nhỏ cập bờ, Phó Nhiêu nâng Lưu Vân lên đưa cho thím Lưu, mình đang định lên bờ, bỗng nhiên dưới chân trượt một cái, thân thể nàng ngã về phía sau, cả người ngửa mặt ngã xuống vũng nước.
“A!”
“Mẹ Bổn Bổn!”
Bùi Tấn vốn chú ý Phó Nhiêu, thấy nàng đột nhiên rơi xuống nước, chàng gần như là theo bản năng từ cửa sổ nhào xuống, chèo về phía Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu đã quen với nước nhưng vẫn bị sặc mấy ngụm nước, chưa kịp ổn định cơ thể thì một cánh tay mạnh mẽ vươn tới, kìm chặt thân thể của nàng.
Hơi thở quen thuộc đập vào mặt, Phó Nhiêu đã quên giãy dụa, tất cả cảm quan dừng lại ở bàn tay trước ngực.
Nước bờ sông cũng không sâu, Bùi Tấn có thể đứng vững, chàng đã nhận ra Phó Nhiêu chính là thiếu niên mình gặp lúc chạng vạng.
Trong khoảnh khắc tay đặt ở ngực nàng, chàng vẫn cứ sững sờ, chàng cảm giác được lớp vải dưới tay mình căng cứng, lớp vải khi tiếp xúc với nước liền trở nên mềm mại, chợt, chàng chạm vào một nơi mềm nhũn.
Theo hô hấp gấp gáp của nàng, một lần hít vào một lần thở ra, xúc cảm càng ngày càng rõ ràng.
Đầu óc Bùi Tấn sững sỡ, dường như chỉ trong nháy mắt dùng sức đẩy thân thể Phó Nhiêu lên bờ, cũng không quan tâm nàng có đứng vững hay không, chàng nhanh chóng từ dưới nước nhảy lên bờ, trong khoảnh khắc thân ảnh cao lớn không chút chần chừ biến mất trong bóng đêm.
Thần sắc Bùi Tấn căng thẳng trở lại khách điếm, Tiểu Kim Tử đã chuẩn bị nước nóng cho chàng, chàng nhét bản thân vào thùng tắm, hơi nước nóng hầm hập vây quanh mắt chàng, chàng nhắm mắt, trên tay dường như lưu lại sự mềm mại kia, chàng mạnh mẽ gạt ngay ý niệm đó ra khỏi đầu mình.
Mấy năm nay, chàng đi ra ngoài, luôn luôn có những cô nương trẻ tuổi người trước ngã xuống, người sau tiến lên nhào về phía chàng, vì ngăn chặn điều đó, chàng cố ý giả già, thậm chí lôi thôi lếch thếch, luôn là một bộ dáng mệt mỏi phong trần để cho mình không thu hút ánh mắt của nữ nhân.
Chàng không muốn dính líu đến bất kỳ nữ nhân nào nữa.
Đối phương đã là nữ cải trang nam, như vậy tức là cũng không có liên quan gì tới chàng.
Bùi Tấn không phải người câu nệ cứng nhắc cho nên sẽ lập tức rời đi.
Phó Nhiêu lo sợ bất an về đến nhà, bận rộn một trận rồi nhét mình vào thùng tắm, nặng nề hít sâu.
Tất cả những gì vừa xảy ra giống như đang nằm mơ.
Nàng đã cẩn thận như vậy, thế mà lại còn có thể đụng phải chàng, đây là loại duyên phận gì.
Nơi bị chàng sờ qua dường như không phải của mình, hơi ấm của lòng bàn tay chàng vẫn còn lưu lại.
Nàng từng sinh đẻ, dáng người so với trước kia còn đẹp hơn, hẳn là không giấu được chàng.
Chàng sẽ sớm tìm ra thôi.
Nàng còn có thể trốn đi đâu?
Không, so với trốn không thoát, nàng càng sợ hãi chính là, sau khi chàng phát hiện chân tướng, tức giận lôi đình, nàng không dám nghĩ...
Phó Nhiêu thấp thỏm suốt ba ngày, nhưng lại không thấy bóng dáng Bùi Tấn.
Chẳng lẽ chàng không nghi ngờ?
Bùi Tấn quả thật không nghĩ tới đoạn này, chàng đang xử lý tấu chương kinh thành đưa tới.
Tạ Tương đã tra ra một chút manh mối, thương nhân gỗ cung cấp long cốt [*] không đạt tiêu chuẩn, liên lụy đến quan viên triều đình, một khi liên quan đến quan lớn triều đình, sự tình liền rắc rối phức tạp. Tim Bùi Tấn như gương sáng, chàng liền tính toán một chút, dưới vũng nước đục này rốt cuộc có bao nhiêu con cá đang ẩn náu.
[*] Long cốt: Long cốt là xương của một số loại động vật thời cổ đại chôn dưới đất lâu năm. Nó sẽ hóa đá với sắc trắng, cứng chắc, nhiều loại sắc hơi nâu, vàng, xanh hay có lốm đốm.
Chàng tin rằng Tạ Tương sẽ không để cho chàng thất vọng.
Đang cân nhắc, Tiểu Kim Tử đẩy cửa vào, cung kính đưa tới một chén cháo hoa bách hợp liên tâm.
“Bệ hạ, Bính Y đã điều tra rõ ràng, kẻ gây sự đêm đó là kẻ cầm đầu con phố, ngày thường chơi bời lêu lổng, lấy việc làm nhục con gái nhà lành làm niềm vui, Bính Y đã cử người xử lý sạch sẽ. Về phần người thiếu niên hôm qua rơi xuống nước, người đó chính là con nuôi của một nữ y gần đó, nghe nói vừa tới đó nửa năm, thường hay giúp đỡ y quan kinh doanh dược liệu…”
Bùi Tấn nghe đến đó, chén cháo trong tay đột nhiên rơi xuống.
Trong đầu hiện lên bộ dáng thiếu niên kia, không, chính xác là dáng người của nàng... Lại so sánh với dáng người Phó Nhiêu trong trí nhớ…
Y quan, nữ cải trang nam, kinh doanh dược liệu… Còn có cảm giác như ẩn như hiện giống như đã từng quen biết, tất cả manh mối xâu chuỗi lại…
Cổ họng Bùi Tấn dâng lên một ngụm máu tanh, chàng nằm trên bàn ho khan kịch liệt, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng như máu, chàng mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, ngực phập phồng bất định.
Mọi hỗn loạn qua đi, một đợt kinh ngạc vui mừng thật lớn bao phủ trong lòng, chàng nhiệt huyết sôi trào, không chút do dự đứng dậy, sải bước lao ra ngoài.
Tiểu Kim Tử chỉ cảm thấy trước mắt thổi qua một trận gió, hắn không rõ vì sao nên xoay người: “Chủ tử, chủ tử, ngài đi đâu…”
Bước chân còn chưa kịp tiến lên, đã thấy Bùi Tấn giống như gió lốc thổi quay ngược trở về.
Đế vương luôn không để lộ ra cảm xúc, đột nhiên lúng túng đứng ở chính giữa nhà chính, nhìn bốn phía, luống cuống tay chân nói:
“Gương đồng đâu, mau mang tới đây!”
“Tiểu Kim Tử, giúp trẫm sửa lại cái này…”
“Tiểu Minh Tử, mau mang rương quần áo của trẫm tới, tìm ra cho trẫm bộ y phục màu xanh thẳng thớm…”
“Không, cái đó màu sắc đậm quá, đổi cái màu xanh nhạt kia…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]