Mí mắt lim dim nặng trĩu như dính chặt vào nhau, không tài nào mở ra được.
Cơ thể như bèo bị buộc đá, chật vật chìm xuống.
Nàng giơ tay lên như muốn nắm lấy thứ gì, không để nước ập vào mũi miệng mình.
Nàng lần tay, cuối cùng cũng nắm được một chỗ ấm áp, vừa dày vừa rộng, bàn tay nhỏ bé mềm mại siết chặt, chỉ nắm được một nửa, dường như sức lực không đủ, tay kia của nàng lập tức đè lên gần như ôm lấy bàn tay chàng, mượn sức đứng lên.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, lọt vào tầm mắt chính là chiếc chăn uyên ương màu đỏ, một chiếc chăn dày phủ trên người mình, mái tóc đen buông xõa, che đi vạt áo hơi mở, đôi mắt mơ màng như phủ một lớp sương mỏng, nàng ngẩn ngơ ngẩng đầu lên.
Một khuôn mặt tuấn tú mơ hồ dần dần trở nên rõ nét, mắt chàng rất sáng, vẻ mặt khôi ngô, ngũ quan tuyệt mỹ, bẩm sinh cao quý, giống như trong mơ.
Chàng luôn luôn đứng ở bên vách đá, vươn tay ra với nàng.
Đôi mắt chàng vừa thâm trầm vừa chăm chú, như thể có ma lực khiến nàng không thể dời mắt khỏi chàng. Nhưng nàng vẫn mạnh mẽ lắc đầu, không muốn chạm vào tay chàng, cơ thể nàng dần chìm xuống, ẩn sâu hơn vào lớp sương mù.
“Tỉnh rồi?” Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của chàng, từ từ kéo nàng ra khỏi giấc mộng ảo chân thật.
Phó Nhiêu lắc lắc đầu, mới phát hiện mình đang ôm cánh tay của Hoàng đế, sợ tới mức vội buông ra: “Bệ hạ, tại sao ngài lại tới đây?”
Hoàng đế bật cười, vẻ mặt nàng mơ màng lại nhuộm sắc hồng lên đôi má, bỗng nhiên thấy thú vị, vươn tay xoa mũi nàng, khẽ quở trách: “Tiểu cô nương ngủ say quá, hại trẫm đợi một lúc lâu.”
“Hả?” Phó Nhiêu nhìn về phía song cửa sổ, một vệt ánh mặt trời lớn hắt vào, rực rỡ chói mắt, song cửa sổ lưu ly bị một tầng hơi nước bao phủ, mờ mịt mênh mông, chẳng thấy rõ thứ gì.
“Giờ nào rồi?
“Giờ Tỵ, trẫm hạ triều sớm qua đây, đợi nàng một canh giờ nhưng nàng vẫn ngủ ngon lành.” Dù giọng nói mang vẻ trách móc nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.
Phó Nhiêu thẹn thùng cụp mắt, ảo não nói: “Thần nữ thất lễ, xin bệ hạ thứ tội.”
Hoàng đế xoa mái tóc rối bời của nàng, cười nói: “Mau đi rửa mặt, đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong rồi.” Chàng đứng dậy, đi tới chiếc giường đất bên cửa sổ, thư thả ngồi xuống uống trà.
Phó Nhiêu chầm chậm xuống giường đi giày, một cung nữ lạ mặt cung kính tiến lên đỡ nàng, vòng qua bức bình phong vào tịnh thất.
Cung nữ hầu hạ nàng rửa mặt, Phó Nhiêu dần tỉnh táo, chắc chàng ở đây là để cho thái y bắt mạch cho nàng. Phó Nhiêu nghĩ vậy, tim treo lơ lửng nhảy loạn xạ, khiến tim nàng đập nhanh.
Hoàng đế bên ngoài, nàng không dám lâu la, chốc lát đã rửa mặt, chải đầu xong đi ra, cung nữ khéo tay, vấn cho nàng một búi tóc Tùy Vân Kế (*),chỉ cài một chiếc trâm ngọc dương chi, đầu trâm khảm một đóa sen vàng úp ngược, quả thật rất hợp với chiếc váy lụa trắng trên người nàng.
(*) Tùy Vân Kế:
https://api.allinvn.net/1730742435329.webp
Khuôn mặt trắng như ngọc lấp lánh, tự nhiên phóng khoáng.
“Thỉnh an bệ hạ.”
Phó Nhiêu hơi khuỵu gối.
Trong phòng đốt địa long, vô cùng ấm áp, nàng bước ra từ sau bức bình phong, đứng trước song cửa sổ sáng sủa này, có thể thấy rõ gò má mịn màng hơi ửng đỏ, giống như máu sắp thấm ra ngoài.
Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng, gật đầu, chỉ chỉ phía đối diện: “Ngồi xuống dùng bữa.”
Các nội thị đi vào, lần lượt bày các món ăn ra, thậm chí còn thịnh soạn hơn tối qua, có hơn mười món như tuyết ngọc cao, bánh chà bông, cháo bát bảo, tổ yến,… hết sức xa hoa.
Căn phòng vốn không lớn chen chúc bốn năm người lại càng chật chội.
Phó Nhiêu lặng lẽ nhìn lướt qua, trong phòng không còn chỗ nào để ngồi, nàng đã đói tới nỗi bụng dán vào lưng, đành phải vội vàng hành lễ rồi ngồi xuống đối diện với Hoàng đế.
Món ăn ở Ngự thiện phòng quả thật tinh xảo hơn bên ngoài rất nhiều, lại là món ăn do đích thân Hoàng đế ngự ban, tất nhiên là cực phẩm trong các món ăn.
Phó Nhiêu vốn nơm nớp lo sợ, lại bị dụ ăn ngon lành.
Hoàng đế luôn cười nhìn nàng thấy nàng gần no rồi thì đưa chén yến đến bảo nàng ăn, mỉm cười dịu dàng: “Ăn hết bát yến này đi, bồi bổ cơ thể.”
Phó Nhiêu còn đang ăn bánh bột ngô trong miệng, lỗ tai hơi nóng lên, chàng đích thị là đã cho nàng ăn như thể nàng đang mang thai.
Quả thật nàng cũng ăn như mang thai, không từ chối, ăn hết nửa cái bánh bột ngô, nuốt chửng, rồi bưng tổ yến uống.
Hoàng đế liếc nhìn đĩa thức ăn trống không, không khỏi nghi ngờ.
Ăn như vậy mà không phải đang mang thai à?
Đêm qua khi ngủ, chàng liên tục tự nhủ đừng mong đợi gì, nàng không dám lừa chàng, có thai không phải chuyện nhỏ, không che giấu được, nàng đã nói không bị trễ nguyệt sự, nhưng chàng vẫn gọi Thái y tới xác nhận một lần.
Nhưng hiện tại Phó Nhiêu ăn được, ngủ được, chàng không thể không nghĩ nhiều.
Phó Nhiêu uống hết tổ yến, chợt thấy một dòng nước chảy xuống theo cửa lưu ly, xuyên qua làn nước có thể nhìn thấy cảnh tuyết bên ngoài, không khỏi tò mò: “Bệ hạ, thần nữ nghe nói gia đình giàu có thường dùng cửa sổ bằng lưu ly, vào đông không bị gió lùa, thì ra đúng là như vậy.”
Nàng duỗi tay sờ lớp hoa văn mờ ảo trên cửa sổ, để lộ một mảnh thủy tinh sáng bóng, hiện ra khung cảnh tuyết rơi dày đặc bên ngoài, toàn bộ đất trời tràn ngập màu trắng xóa, thỉnh thoảng lại có cành cây vươn ra khỏi lớp tuyết đang tích tụ, bất khuất vươn mình để lộ ra một chút sức sống.
Hoàng đế nhớ ra nhà Phó Nhiêu không giàu có, đương nhiên không có thứ đồ quý hiếm này, nghiêng người ra lệnh cho Lãnh Hoài An: “Lấy danh nghĩa Trần Tứ gia, giao mấy tấm cửa sổ lưu ly đến Phó gia, gắn cho cẩn thận.”
“Tuân chỉ.” Lãnh Hoài An khom người.
“Không cần, bệ hạ, nhà của chúng ta…” Phó Nhiêu ngượng ngùng từ chối.
Hoàng đế thản nhiên cắt lời nàng: “Ăn no chưa? Chu Thái y đã đợi ở ngoài rồi.”
Môi Phó Nhiêu hơi tái đi, lời nói nghẹn lại ở cổ họng.
Nàng nắm tay lại, ngực nóng ran, cơ thể như bị đóng đinh, không chịu dịch chuyển.
Hoàng đế nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng, hơi bật cười: “Không phải nàng nói nguyệt sự đã tới rồi sao, còn lo gì!”
“Thần nữ không sợ!” Phó Nhiêu ngước mắt nhìn thẳng vào chàng, tự cho là rất kiên định, nhưng ánh mắt mà chàng nhìn lại là dáng vẻ chờ mong, có chút đáng thương.
Phó Nhiêu hít sâu một hơi, hỏi: “Bệ hạ, lời hứa tối qua của ngài còn tính không?”
Hoàng đế khẽ nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi nói: “Miễn là nàng không lừa trẫm, lời mà trẫm nói đương nhiên sẽ giữ lời.”
Chàng biết Phó Nhiêu muốn nói gì, không đợi nàng mở miệng đã nói với vẻ mặt bình thản: “Trẫm hứa, chỉ cần nàng không có thai, trẫm sẽ cho nàng xuất cung, sẽ không tùy tiện hạ chỉ ép nàng vào cung. Nhưng nếu nàng có thai…” Vẻ mặt chàng có chút trầm lắng, giọng nói cũng hơi nghiêm lại: “Thì phải ở lại.”
Chàng dừng một chút rồi nói tiếp: “Có điều nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng và hài tử bình an, sẽ không để bất cứ kẻ nào nhúng tay vào chuyện của nàng trong cung.”
Cơ thể Phó Nhiêu khẽ run lên, trong lòng dâng lên cảm giác rung động dày đặc.
Nhưng có thể làm gì được, so với việc tự do ở ngoài cung thì chuyện này chẳng là gì.
Hài tử sinh ra trong hoàng tộc, chắc chắn không thể vô ưu vô lo.
Nàng không mong như thế.
Không, có lẽ tất cả chỉ là cái cớ, nàng không đủ yêu chàng, không đủ yêu mà thôi.
Phó Nhiêu hiểu ra, đứng dậy quỳ gối thi lễ với chàng: “Thần nữ tạ ơn sự ưu ái của bệ hạ, chỉ tiếc, sợ là không có phúc hưởng thụ.”
Đáy mắt Hoàng đế hiện lên vẻ thất vọng, chàng dừng lại trong chốc lát, đứng dậy bước ra khỏi sương phòng.
Phó Nhiêu theo chàng đi vào noãn các.
Quả nhiên Chu Hành Xuân đang đứng ở cửa, trông có vẻ đã chờ rất lâu.
Lão hành lễ với Hoàng đế trước, nhìn Phó Nhiêu ở đằng sau Hoàng đế, hơi sửng sốt, nhưng lão nhanh chóng dời mắt, cầm hòm thuốc chờ Hoàng đế ra lệnh.
Hoàng đế chậm rãi ngồi trên sạp mềm, dường như cũng không vội xem bệnh, mà khom người rót một chén trà, nâng chén trà nhìn phía ngoài cửa sổ, từ từ nhấp một ngụm.
Hơi nước nóng lượn lờ như mây mù, làm khuôn mặt chàng trở nên mơ hồ.
Phó Nhiêu và Chu Hành Xuân đứng hai bên trái, phải cạnh chàng, cả hai nhìn nhau.
Chu Hành Xuân có chút tiếc nuối, còn Phó Nhiêu thì tràn ngập lo lắng trong lòng mà không thể nói ra.
Trong điện yên lặng như không có người, tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Một lúc lâu sau, Hoàng đế cũng không nhìn hai người bọn họ, chỉ đưa ống tay áo về phía Phó Nhiêu: “Bắt mạch cho nàng.”
Chu Hành Xuân gật đầu nói: “Thần tuân chỉ.”
Lão chợt nhìn về phía Phó Nhiêu, bình tĩnh nói: “Mời cô nương ngồi, để lão phu bắt mạch cho ngươi.” Lão chỉ vào chiếc ghế gấm bên cạnh Phó Nhiêu, bên cạnh ghế gấm có đặt một chiếc bàn nhỏ, nàng đặt tay lên bàn nhỏ, vừa vặn để bắt mạch.
Phó Nhiêu hơi động não, khuỵu gối với Hoàng đế, mở môi đỏ: “Bệ hạ, tối qua thần nữ ngủ quá say, cơ thể hơi cứng, có thể ngồi ở sạp mềm bên kia bắt mạch không.”
Nàng chỉ chỉ vào nơi nghỉ ngơi của Hoàng đế đêm qua.
Đầu kia cách bên này khá xa, ánh sáng cũng không rõ ràng, che giấu tai mắt người khác rất tốt.
Hoàng đế cũng không suy nghĩ nhiều, đồng ý cho nàng.
Phó Nhiêu lại hành lễ lần nữa rồi đi về phía sạp mềm.
Chu Hành Xuân đành phải đuổi theo.
Phó Nhiêu cởi giày lên giường, chậm rãi ngồi xong, tầm mắt nhìn chằm chằm vào hòm thuốc của Chu Hành Xuân, chỉ thấy lão đặt hòm thuốc lên bàn bên cạnh sạp mềm, xoay người đi tìm ghế gấm.
Phó Nhiêu nắm bắt thời cơ, vội liếc nhìn Hoàng đế, thấy chàng đang cau mày suy nghĩ, lập tức mở hòm thuốc của Chu Hành Xuân ra, trong túi vải sau nắp hòm là một loạt ngân châm.
Lúc này Chu Hành Xuân đã khiêng ghế gấm ở dưới bậc thềm lên, thấy Phó Nhiêu đang tò mò nhìn hòm thuốc của mình thì không khỏi bật cười.
“Tiểu cô nương, ngươi đang nghịch gì thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hoàng đế nghe vậy, mở to mắt nhìn về phía bên này.
Phó Nhiêu giả bộ cao ngạo, không phục nói: “Ngài được ca tụng là định hải thần châm của Thái Y viện, được xưng tụng là người giỏi nhất thiên hạ, ta muốn coi xem hòm thuốc của ngài có bảo bối gì.”
Giữa các y giả đều có suy nghĩ so bì nhau, đây chỉ là bản chất bình thường.
Chu Hành Xuân vuốt râu mỉm cười: “Khi lão phu cùng tuổi với ngươi, chẳng có phúc phần như thế đâu, thiên phú của ngươi rất cao, sau này có ngày sẽ có tên ngươi khắp thiên hạ…”
Sáng sớm Phó Nhiêu đã xuất hiện ở điện Phụng Thiên của Hoàng đế, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
Lão nghĩ lại mấy tháng trước đã từng bắt mạch cho một nữ tử ở mái hiên, chắc chắn là Phó Nhiêu không thể nghi ngờ.
Hoàng đế dưới cửa sổ cũng bị câu nói này làm cho sững sờ, nhất thời nhắm mắt lại, im lặng không nói gì.
Phó Nhiêu còn đặt tay trên hòm thuốc, dùng ống tay áo rộng che túi thuốc, nghịch ngợm bĩu môi: “Ta chỉ có chút tài chế thuốc thôi, làm sao có thể sánh được với ngài, tài bắt mạch của ngài quá xuất sắc.”
Ngoài mặt nàng tươi cười vui vẻ nhưng sống lưng đã căng ra thành một đường thẳng tắp.
Chu Hành Xuân đã quen với những lời xu nịnh, không nói một lời, đang định bảo Phó Nhiêu đặt ngang cổ tay ra để bắt mạch, chợt thấy Phó Nhiêu chỉ vào ngự án phía sau lão, nói: “Chu Thái y, ta mới vừa dùng bữa sáng chưa uống nước, rất khát nước, ngài có thể rót một chén nước cho ta không?”
Giọng nói của nàng rất nhỏ, mang theo chút ý cầu xin.
Chu Hành Xuân không biết Phó Nhiêu có suy nghĩ khác, chỉ đành gật đầu: “Được.” Rồi quay người đi rót nước.
Phó Nhiêu thay đổi sắc mặt, lại liếc nhìn Hoàng đế, thấy Hoàng đế đang phân tâm, nàng nhanh chóng trộm hai ngân châm, một châm đâm vào huyệt Đại Chùy sau gáy, một cây đâm vào huyệt Dương Lăng Tuyền ở mặt ngoài bên trái sau đầu gối.
Chiếc ngân châm nhỏ như sợi tóc, bên này lại tối, Chu Hành Xuân căn bản chẳng nhìn nàng nên không nhận ra.
Đến khi nàng châm xong, Chu Hành Xuân đã rót một chén nước, thấy ngực nàng phập phồng, nhất thời nghi hoặc: “Ngươi bị sao vậy?”
Phó Nhiêu quá căng thẳng.
Nàng cười, vội vã nhận chén trà đầy uống một ngụm, đưa lại, mềm giọng làm nũng: “Cảm tạ ngài.”
Chu Hành Xuân không nghĩ nhiều, đưa tay ý bảo Phó Nhiêu lộ cổ tay ra.
Phó Nhiêu hít sâu một hơi, giả vờ làm vẻ mặt bình tĩnh, đặt ngang tay ở trên bàn nhỏ.
Chu Hành Xuân phủ một lớp lụa trắng lên, ba ngón tay nhẹ nhàng ấn vào mạch ở cổ tay nàng.
Lão là một Thái y già trải qua nhiều gió to sóng lớn rồi, thường ngày cũng coi như tâm lặng như nước, nhưng hôm nay bắt mạch cho Phó Nhiêu không khỏi sững người.
Trong lòng cứ nuối tiếc vì mất đi một vị Thái y giỏi như vậy.
Tài nghệ chế thuốc của Phó Nhiêu khiến người ta kinh ngạc, nếu không có nàng thì Đại Hoàng tử dùng thứ gì mà gần đây sắc mặt tốt như vậy.
Chu Hành Xuân rất thích tiểu cô nương này, trong lòng không muốn nàng vào cung.
Bởi vậy, tay chạm vào mạch một hồi lâu mà không chăm chú xem mạch.
Phó Nhiêu cũng căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Người mang thai, mạch đập mạnh mẽ dồi dào, tựa như những giọt nước lướt qua từng ngón tay y giả, gọi là mạch trượt, chính là dấu hiệu của thai nghén.
Còn Phó Nhiêu châm vào huyệt Đại Chùy và Dương Lăng Tuyền, có thể khiến mạch đập bị nghẽn, không còn mạnh mẽ như trước.
Nhưng hai nơi này không phải nơi tốt nhất, có điều hiện tại nàng không có lựa chọn tốt hơn cho nên trong lòng vẫn lo lắng.
Hơn nữa y thuật của Chu Hành Xuân đến trình độ nào, Phó Nhiêu không biết, lão thường xuyên đi lại trong hậu cung, theo lý phải quen thuộc với các trạng thái mang thai khác nhau, tim Phó Nhiêu đập liên hồi, chỉ cầu xin trời giúp nàng một lần.
Khi Chu Hành Xuân bắt đầu bắt mạch, Hoàng đế cũng yếu ớt mở mắt ra.
Đây không phải lần đầu tiên chàng làm phụ thân nhưng hôm nay thật sự căng thẳng, chàng căn bản không muốn buông nàng ra.
Đặc biệt là phản ứng của Phó Nhiêu vào sáng nay, rõ ràng nàng rất lo lắng, mặc dù nàng đã cố gắng che giấu nhưng vẫn không thể qua được mắt chàng.
Tại sao nàng lại hoang mang lo lắng, đích thị là nguyệt sự chưa đến, lo mình mang thai.
Lời nói đêm qua là muốn khiến chàng bỏ đi suy nghĩ trong đầu.
Tiểu cô nương này thật to gan lớn mật, lại dám khi quân.
Sắc mặt Chu Hành Xuân vẫn không thay đổi, cản bản không nhìn rõ có bất kỳ điều bất thường gì.
Trái tim Hoàng đế không khỏi lơ lửng, chàng chậm rãi đi về phía sạp mềm.
Chàng đứng ngược sáng, bóng dáng thẳng tắp như núi, mang theo cảm giác áp bức không thể tả, kéo đến như thác đổ.
Chu Hành Xuân phát hiện mạch tượng rối loạn, lập tức trợn mắt, liếc qua nàng, nhíu mày hỏi.
“Ngươi có chứng bệnh máu đọng, tại sao vậy?”
Phó Nhiêu nghe vậy, tảng đá trong lòng từ từ hạ xuống, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, giả vờ ngượng ngùng nói: “Chắc là lần trước ở hành cung một đêm không về, bị mưa làm lạnh dẫn đến lần nguyệt sự này bị đau bụng không ngừng…”
Chu Hành Xuân nghe vậy thì lộ vẻ đã hiểu.
Còn Hoàng đế y như núi điêu, ngây người đứng đó như rơi vào hầm băng.
Chu Hành Xuân không hề phát hiện, tiếp tục cau mày nói: “Hình như đầu gối ngươi bị viêm khớp?”
Phó Nhiêu cảm thấy áy náy trong lòng, khẽ co đầu gối bị châm kim, tay trái chống đầu gối che khuất tầm mắt dò xét của Chu Hành Xuân.
“Khi còn nhỏ thường xuyên vào núi hái thuốc, đã từng bị thương, nhiễm lạnh, nên mỗi khi đến mùa đông, đầu gối ta lại thấy khó chịu…”
Chu Hành Xuân biết gia cảnh nàng khó khăn, cô nhi quả phụ, chỉ dựa vào sức một nử tữ yếu đuối chống đỡ, trong lòng thương xót, thầm nghĩ nếu như vậy, gả cho Hoàng đế, có người che chở cũng chưa hẳn là chuyện xấu, hơn nữa đối với nữ nhân thì làm nghề y quá khó khăn.
Vì thế sự tiếc nuối trước đó trong lòng lão cũng vơi đi đôi chút.
Lão buông cổ tay Phó Nhiêu, đứng dậy bái lạy bệ hạ: “Bệ hạ, Phó cô nương không sao cả, có lẽ dạo này bị nhiễm lạnh, khí huyết trong cơ thể ứ trệ, lão phu sẽ kê một đơn thuốc để điều trị cho nàng, chẳng bao lâu sẽ khỏi thôi.”
Hoàng đế như không nghe thấy lời lão nói, đôi mắt đen sẫm nhìn chằm chằm vào Phó Nhiêu, chàng không cam lòng hỏi.
“Ngươi chắc chắn không có dấu hiệu mang thai sao?”
Chu Hành Xuân nghe vậy mặt biến sắc, kinh ngạc nhìn Phó Nhiêu, lão căn bản không ngờ tới Hoàng đế bảo lão bắt mạch cho Phó Nhiêu là nghi ngờ Phó Nhiêu có thai.
Cách ngày ở mái hiên khi ấy đã mấy tháng… không đúng, chẳng lẽ gần đây hai người… Chu Hành Xuân không dám nghĩ tiếp, lập tức nghiêm mặt nói: “Xin bệ hạ để thần bắt mạch cho nàng một lần nữa.”
Sau đó lão lập tức ngồi xuống nhìn về phía Phó Nhiêu.
Mà lúc đó cơ thể nàng đã hoàn toàn cứng đờ, tay buông xuôi bất động ở bên người.
Chu Hành Xuân không quan tâm đến nàng mà thẳng tay kéo cổ tay nàng lên, đặt lên bàn nhỏ rồi bắt mạch.
Phó Nhiêu vừa mới định rút châm, may thay vẫn chưa kịp ra tay, nàng chỉ tức giận, tức giận vì Hoàng đế không chịu khuất phục.
Hoàng đế đã không còn ôm hi vọng nữa, sắc mặt buồn bã u ám.
Chu Hành Xuân cũng có năng lực của mình, nếu Phó Nhiêu thực sự mang thai, chỉ cần lão bắt mạch thì sẽ biết được ngay.
Năm xưa, Thục Phi, Ngu Phi đều như vậy.
Tâm phòng bị của Phó Nhiêu khó khăn lắm mới buông xuống lại dâng lên, đôi mắt đen long lanh nhìn chằm chằm Chu Hành Xuân với vẻ không vui.
Chu Hành Xuân không nhìn ra tâm tình của nàng, nhắm mắt, lẳng lặng bắt mạch.
Trước đây chưa từng nghĩ đến điều đó nên không hề nhận ra, lúc này xem thử kinh nghiệm ngày thường tương phản với mạch đập của Phó Nhiêu, thật đúng là có chút dấu vết.
Lần này dài hơn một chút so với vừa rồi.
Trái tim Phó Nhiêu như thót tới cổ họng, thở dài một hơi thật sâu.
Nhưng trung y chẩn bệnh chú trọng quan sát, lắng nghe, hỏi han, bắt mạch, nếu muốn xác nhận có thai còn phải hỏi thêm triệu chứng.
“Mấy ngày nay có thích ngủ, hay nôn mửa không?”
Hoàng đế ngước mắt trông lại một lần nữa, tầm mắt như đao rọi vào mắt Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu làm vẻ bất lực: “Chu Thái y, ta chẳng có chứng nôn mửa gì cả, ngược lại còn ăn rất ngon miệng, còn chứng thích ngủ thì… chỉ hôm qua ta ngủ hơi nhiều, tẩm điện của bệ hạ ấm hơn nhà ta, lại ngủ ngon nên dậy trễ, ta vừa mới nói với ngài rồi mà, ta vừa hết nguyệt sự, căn bản không mang thai, nếu thật sự mang thai mà ta còn có thể giấu bệ hạ được hay sao?”
Phó Nhiêu nói những lời này rất có lý, Chu Hành Xuân thực sự không nghĩ ra Phó Nhiêu có lý do gì để giấu giếm.
Nhưng rõ ràng Hoàng đế không tin Phó Nhiêu mới sai lão tới bắt mạch.
Chu Hành Xuân phát giác vụ tranh cãi này, trong lòng âm thầm cười khổ, lão buông Phó Nhiêu, đứng dậy hành lễ với Hoàng đế.
“Bệ hạ tạm thời không bàn đến lời Phó cô nương, chỉ riêng xem mạch tượng thì tạm thời cũng không rõ dấu hiệu mang thai!”
“Như vậy có hai khả năng, thứ nhất, nàng vẫn chưa mang thai, thứ hai, tháng còn ít, nếu ngài không yên tâm, bảy hay mười ngày tới, lão thần sẽ bắt mạch một lần nữa thì sẽ biết thật giả.”
Chu Hành Xuân hầu hạ hai đời Hoàng đế mấy chục năm, hoàn toàn biết làm việc phải cực kỳ cẩn thận.
Nhưng Hoàng đế lại hiểu ý của lão, Phó Nhiêu vẫn chưa mang thai, sau mười ngày bắt mạch thêm một lần nữa là cẩn thận thêm mà thôi.
Chàng không khỏi ngước mắt nhìn người trên sạp mềm, thấy khuôn mặt xinh đẹp trắng ngần của nàng có vẻ khó chịu, cơn giận tích tụ trong lòng vậy mà bị sự kiêu ngạo này của nàng quét sạch, chàng khoát tay áo: “Vất vả cho Chu Thái y rồi, lui ra đi.”
Chu Hành Xuân gật đầu.
Đến khi lão quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phó Nhiêu còn đang nghịch hòm thuốc của mình, lúc này đang lật dụng cụ của lão, không khỏi bật cười, tiến đến lấy lại hòm thuốc, khép lại: “Đợi quay lại Thái Y viện, ngươi tha hồ nghịch.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bề ngoài Phó Nhiêu tỏ ra nghịch ngợm, trong lòng lại như trút được gánh nặng, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm lưng.
Chu Hành Xuân lui ra, trong noãn các chỉ còn hai người bọn họ.
Sắc mặt Phó Nhiêu thả lỏng, tâm tình cũng tốt hơn một chút, nàng lặng lẽ nhìn Hoàng đế, thấy chàng cụt hứng ngồi dựa vào ghế bên cạnh ngự án, thân hình cao lớn, tay chống trán, nhắm mắt không nói.
Nhìn thần thái kia, cũng có vẻ bất đắc dĩ.
Phó Nhiêu cũng không để ý đến chàng mà ngồi thẳng người lại đôi chút, xoa xoa hai chỗ châm cứu, làm cho tinh thần và cơ thể được thư giãn, dùng ống tay áo rộng che lại, âm thầm bắt mạch cho mình.
Nàng nhìn chằm chằm vào hư không phía trước, lặng lẽ lắng nghe mạch, cho đến khi nhận ra mạch đập như những viên ngọc nhỏ, trượt qua ngón tay nàng một các trôi chảy và mạnh mẽ, lòng Phó Nhiêu dần dần dâng lên một chút vui mừng.
Hài nhi vẫn mạnh khỏe.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự tồn tại của hài nhi một cách rõ ràng.
Nàng thật sự đã có hài tử.
Chuyển động như châu ngọc dường như đã tiếp thêm cho nàng một nguồn sức mạnh vô biên.
Mặc dù con đường phía trước đầy chông gai nhưng nàng vẫn không hối hận.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Chỉ cần vượt qua sẽ là con đường bằng phẳng.
Nàng không cầu con cái phú quý giàu sang, chỉ mong bình an thuận lợi.
Không biết từ khi nào, khóe môi hé ra một nụ cười lặng lẽ, nàng liếc mắt, bất ngờ chạm vào ánh mắt đắm đuối của Hoàng đế, trong lòng có chút bối rối, vội vàng dời mắt đi chỗ khác, gương mặt thanh tú ngoảnh đi, cố nén nụ cười.
Phó Nhiêu nghĩ đến niềm vui của mình được dựng trên mất mát của chàng, nàng chợt cảm thấy hổ thẹn, ngoảnh lại nghĩ, nàng chỉ có một hài nhi này, mà chàng lại là phụ thân của mấy hài tử từ lâu, dù không nhiều nhưng vẫn còn cả đám phi tần trong cung sinh con cho chàng, tại sao nàng lại phải thương hại chàng làm gì?
Nàng nghĩ vậy thấy lòng mình thoải mái hơn, lê giày xuống giường.
Hoàng đế đã đứng dậy tới gần, ngồi xuống chỗ của Chu Thái y vừa rồi, trầm mặc nhìn nàng.
“Nàng rất vui vẻ.”
Phó Nhiêu cũng không che giấu, hai tay chắp lại đặt trên đầu gối, có chút e dè đáp: “Hôm qua thần nữ đã nói với ngài rồi mà ngài không tin, cứ phải dày vò nửa ngày.”
Hoàng đế không đáp lời, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má nàng, từng ngón tay thăm dò, nâng mặt nàng lên, đầu ngón tay xoa làn da mịn màng của nàng, giọng nói nhẹ nhàng như lụa: “Nhiêu Nhiêu, trẫm… thật sự rất khó chịu.”
Phó Nhiêu e lệ ngước mắt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của chàng, con ngươi chàng đen thẫm như muốn nuốt chửng nàng, nàng kinh hãi, vội cụp mắt, giọng hơi thổ thẹn nói: “Bệ hạ, là thần nữ có lỗi với ngài, phụ lòng ưu ái của ngài.”
Đây là lời nói thật, bởi nàng mang hài tử của chàng đi đúng là có lỗi với chàng.
Phó Nhiêu hạ thấp người, đầu gối hạ xuống, quỳ gối trước mặt chàng.
Hoàng đế nhắm mắt, cúi người, tựa cằm vào tóc nàng, nặng nề hôn lên, lặng yên một lúc lâu mới nhắm mắt mở miệng.
“Lãnh Hoài An, dẫn nàng ra khỏi cung.”
Mỗi một chữ đều nhấn mạnh, cũng cực kỳ gian nan.
…
Tuyết vừa tan, tia nắng mỏng manh xuyên qua lớp mây rọi xuống.
Vũ Lâm vệ đã quét dọn một con đường lớn trước cửa cung điện, trải thảm lông dày, không bị trơn trượt.
Giờ ngọ, Phó Nhiêu đã quay về Thái Y viện, bên này Hoàng đế triệu tập quần thần bàn bạc chính sự.
Sau một đêm và cả ngày hôm nay tra xét, Tưởng Nam Sinh đã tìm ra Thông chính ty sử Mai Hồng cùng Phó đô Ngự sử Phó Đình Ngọc mưu hại Tả thông chính Dương Thanh Hà, đúng lúc Đô chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Lưu Đồng cũng tra được một manh mối mấu chốt, đã tìm ra một quản sự cửa hiệu Phó gia, nghi ngờ Phó Kha nhúng tay vào vụ hạ độc ở hành cung lần trước.
Hoàng đế lập tức nổi giận lôi đình, hạ lệnh bắt giam Mai gia, cách chức Phó Đình Ngọc, giao cho Tam ty định tội.
Mà bên kia, khi Lưu Đồng đến Phó gia bắt Phó Kha, lại phát hiện vị đại tiểu thư này đã tự vẫn ở trong nhà.
Hạ thuốc thiên tử, theo quy tắc phải trảm cửu tộc, mà bây giờ manh mối không rõ, chứng cứ không đủ, Phó Kha vừa chết, rốt cuộc đã lấy mạng bảo vệ cửu tộc Phó gia, cũng bảo vệ Hoàng hậu.
Hoàng đế nổi giận, hạ lệnh phạt Mai Hồng ba mươi trượng, đánh nhừ tử, cả nhà bị đày ải biên cương, vĩnh viễn không được trở về kinh thành. Mặc dù Phó gia không bị tru di cửu tộc, nhưng Phó Đình Ngọc đã sa vào hai âm mưu tạo phản, cả gia quyến già trẻ lớn bé của ông ta khó mà giữ được mạng.
Có người trong đám triều thần lấy cớ không đủ chứng cứ thuyết phục để xin tha mạng cho Phó gia, nhưng không may, hễ có ai lên tiếng, Hoàng đế lại nổi cơn thịnh nộ. Đến khi trở về Ngự thư phòng, Hoàng đế vẫn còn giận dữ.
Lãnh Hoài An dè dặt ở bên cạnh an ủi chàng.
“Bệ hạ, tức giận vì đám lòng lang dạ sói thật sự không đáng.”
Hoàng đế nằm ở ghế bành, sắc mặt sa sầm đến cực điểm: “Phó thị kia thật là xảo quyệt, nàng ta tự vẫn đơn giản là sợ bị Cẩm Y vệ bắt được, nếu bị thẩm vấn về người đứng sau làm chủ mưu, Hoàng hậu chắc chắn có liên quan đến chuyện này!”
“Hạ dược thiên tử, ai cho nàng ta lá gan này!”
Lãnh Hoài An cười khổ khuyên nhủ: “Ngài đừng nóng giận, nếu tội danh được chứng thực, Phó gia sẽ bị tru di cửu tộc, theo lão nô biết được, tổ phụ của Huyện chúa và tổ phụ của Phó Đình Ngọc là huynh đệ ruột, nếu muốn tru di cửu tộc, nhánh của Huyện chúa cũng sẽ bị vạ lây, Phó thị tự vẫn, tuy là bảo vệ được Hoàng hậu nhưng cũng bảo vệ được người vô tội khác.”
Hoàng đế khựng lại, lúc này sắc mặt mới dịu xuống.
Phó Đình Ngọc còn có một đệ đệ, lão gia nhị phòng Phó gia Phó Đình Lan, lúc đó Cẩm Y vệ tới cửa bắt người, Phó Đình Ngọc đã hối lộ một khoản lớn, nhờ vậy mới có cơ hội tìm gặp vị đệ đệ này để nói chuyện riêng.
“Nhị đệ, lần này ta khó thoát tử tội, mong rằng nhị đệ nghĩ cách cứu tôn nhi huynh, ít nhất giữ được tính mạng của đại phòng ta.” Ông ta rơi nước mắt đầy mặt, quỳ xuống trước mặt đệ đệ ruột.
Phó Đình Lan rưng rưng nâng ông ta dậy, vẫn oán giận như cũ, cay đắng nói: “Ta nói này huynh trưởng, huynh đang ổn định, tại sao can thiệp vào chuyện hoàng cung, liên minh với Hoàng hậu không thành, ngược lại quay về phía Mai gia, lòng dạ hai mang mới dẫn đến đại họa hôm nay.”
Phó Đình Ngọc xấu hổ không thôi, nắm cánh tay hắn, bất lực nói: “Việc đã đến nước này, đừng nhiều lời nữa.”
Phó Đình Lan lại không chịu buông tha, vội la lên: “Cả nhà Phó Nhiêu, Phó Khôn, vốn là cô nhi quả phụ, sao huynh lại làm hại người ta? Một nét không thể viết được hai họ Phó, huynh đang bị báo ứng đấy!”
Phó Đình Ngọc nghe hắn nói về tỷ đệ Phó Nhiêu, giận không có chỗ trút, đỏ mắt lên, nói: “Nhị đệ, không phải đệ không biết, năm đó khi thái tổ phụ chia gia sản đã thiên vị lục tổ thúc, sau đó lục tổ thúc bị tổ phụ chúng ta ép đuổi đi, nổi giận rời nhà, đích tôn chúng ta thực chất là chiếm gia sản người ta, nếu Phó Khôn kia đỗ đạt, khó tránh khỏi người nào đó tính sổ nợ cũ, ta cũng chỉ phòng ngừa trước mà thôi!”
“Ta thèm vào!” Phó Đình Lan đẩy ông ta ra, tức giận phẩy tay áo, nói: “Năm đó tổ phụ đã sai, giờ huynh lại sai càng thêm sai, chỉ là chút gia sản, cứ trả lại cho họ đi, dù sao cũng là người một nhà, danh tiếng trăm năm của Phó gia lại bị huynh hủy hoại rồi!” Phó Đình Lan quay lưng không để ý đến ông ta.
Phó Đình Ngọc quỳ phịch xuống, khóc không thành tiếng: “Nhị đệ, việc đã đến nước này, nói gì cũng vô ích, một là cầu xin nhị đệ tiếp nối tông tự, nối tiếp hương hỏa của Phó gia để không phạm lại sai lầm của ta, hai là xin nhị đệ tìm cách giữ lại một huyết mạch cho ta.”
Phó Đình Ngọc nói xong lao đầu vào ngưỡng cửa tự sát, máu me đầm đìa. Phó Đình Lan ôm lấy thi thể của ông ấy đau đớn khóc không ngừng.
Về sau Phó Đình Lan lấy chuyện này để răn dạy con cháu Phó gia, phải tuân thủ lễ giáo, giữ tâm trong sạch, không được hành động bất chính, đây là chuyện sau này.
Mà Hoàng hậu cũng giữ lời hứa, cùng Phó Đình Lan xin Hoàng đế đặc xá cho những đứa trẻ dưới mười tuổi của Phó Đình Ngọc, như vậy cũng bảo vệ được ba đứa bé vô tội.
Hoàng đế nghĩ đến danh tiếng tổ tiên Phó thị nổi khắp thiên hạ, cuối cùng đồng ý.
Lại nói về Mai gia, Mai Linh Tiêu và cha mẹ bị đày ải biên cương, hôn sự với Lý Huân cũng bị buộc phải giải trừ, mọi người đều nói Mai Linh Tiêu và Lý Huân tình đầu ý hợp, chắc chắn Lý Huân sẽ buồn bã đau lòng, không ngờ hắn uống rượu thâu đêm suốt sáng, như dỡ được một gánh nặng, nở nụ cười đã từ lâu không thấy.
Ngày hôm sau cả nhà Dương Thanh Hà được thả ra khỏi nhà lao, Hoàng đế an ủi cho ông lên chức Thông chính sử tam phẩm, là một trong chín chức quan của triều đình, toàn bộ Dương gia đều biết là công lao của Phó Nhiêu, coi nàng là ân nhân cứu mạng, hai nhà qua lại thân mật.
Từ khi Phó Nhiêu ra khỏi cung đã qua hai ngày, nàng vừa giả vờ nguyệt sự tới, che giấu chuyện mang thai, vừa lộ ra một số triệu chứng.
Rõ ràng hai ngày trước nàng còn ăn rất ngon miệng, sáng nay vừa thức dậy đã nôn mửa không ngừng ở trước sập, may mà Đào Nhi không có trong phòng, người hầu Phó gia rất ít, ngày thường không có ai chạy lung tung vào phòng nàng, cho nên không bị phát hiện.
Nhưng mà cứ thế này không phải cách lâu dài, Trịnh thị ở ngay bên cạnh, sớm muộn gì cũng bị bà nhìn ra sơ hở.
Phó Nhiêu suy đi nghĩ lại, dọn sạch một gian tiểu viện dựa vào tường phía tây Phó gia, quyết tâm tách riêng với Trịnh thị.
Trịnh thị tất nhiên không chịu nhưng không lay chuyển được Phó Nhiêu, Phó Nhiêu nhân dịp ngày mùng năm không khí trong lành, dời qua, cũng chỉ mang theo Đào Nhi và một bà vú, rất thanh tĩnh.
Ngày mùng sáu, Phó Nhiêu đi làm, sáng sớm nôn mửa suốt đoạn đường, vội vàng dùng ô mai để kìm nén cơn nôn trong bụng, không ngờ còn chưa ngồi vững, một tiểu hoàng môn vội vã chạy vào.
“Phó Thái y, Hoàng hậu có chỉ, cho gọi ngươi vào cung chẩn bệnh cho nương nương.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]