Chương trước
Chương sau
“Rầm” một tiếng, chung trà rơi từ đầu gối của Hoàng hậu lăn xuống dưới, rớt dưới chân bậc thang, vỡ đầy đất.

Nước trà nóng đổ trên đầu gối nàng ta, cơn đau lập tức từ đầu gối chạy lên chân mày, trán nàng ta lập tức nhíu chặt, lại không hề nhận ra sự đau đớn, chỉ trầm ngâm hỏi: “Ngươi có nghe rõ không?”

Tiểu cung nữ ngẩn ra một chút, do dự nói: “Lúc ấy nô tỳ cũng không ở gần lắm, thấy sau khi nàng ta đi vào thì không thấy bóng dáng, bèn lặng lẽ xích lại gần phòng gạch một chút, trong nguy hiểm nghe được câu như thế, nô tỳ nghe như là đang gọi bệ hạ…”

Hoàng hậu đứng dậy, không để ý mà giẫm vỡ mảnh sứ dưới đất, một chân nàng giẫm lên một mảnh nhỏ, đau đến nỗi suýt chút nữa nàng ngã xuống, tiểu cung nữ kia nhanh chóng đỡ một phen, dìu nàng qua một bên.

Hoàng hậu vẫn chìm trong vòng xoáy cảm xúc khổng lồ, rất lâu sau vẫn chưa khôi phục tinh thần, chốc lát, đột nhiên vồ lấy cánh tay của tiểu cung nữ, tra hỏi: “Có thể là Từ Gia hay không? Có thể là do ngươi nghe nhầm không?”

Từ Gia… Bệ hạ… Hình như cũng có chút tương tự.

“Cái này…” Cánh tay của tiểu cung nữ bị siết đau, vẻ mặt hối hận, vốn là nàng ta cảm thấy mình nghe rõ, chỉ là bị Hoàng hậu truy hỏi mãi, tỉ mỉ nghiền ngẫm nhớ lại, cũng không nhịn được mà rơi vào mơ hồ.

Hoàng hậu thấy tình cảnh này của nàng ta, sắc mặt đanh lại, hất cánh tay nàng ta ra, không rảnh lo vạt áo bị ướt, đi qua đi lại dưới cửa sổ.

Ánh mặt trời sáng rực rỡ, chiếu lên vẻ mặt xám trắng của nàng.

Nàng hoảng hốt như sấm, sao Hoàng đế có thể làm ra được chuyện như thế?

Nếu thật sự coi trọng Phó Nhiêu, một tờ chiếu thư triệu vào hoàng cung là được, còn có thể có người cản chàng sao?

Chỉ có Từ Gia mới có thể yêu đương vụng trộm sau lưng với Phó Nhiêu.

Nếu là người sau, với nàng mà nói cũng không giúp ích gì lớn, cũng chỉ khiến Thục Phi mất mặt thôi.

Nếu là người trước…. Sắc mặt của Hoàng hậu trở nên cực kì u ám, nếu bệ hạ thật sự coi trọng Phó Nhiêu, đây có thể là một cơ hội tốt cho nàng.

Suy nghĩ xong, vẻ mặt nàng lạnh thấu xương cảnh cáo tiểu cung nữ: “Ngươi đã là nô tỳ có võ công duy nhất bên cạnh bổn cung, bổn cung không mong ngươi xảy ra chuyện gì, chuyện này bất luận thật hay giả, ngươi đều phải giấu trong bụng cho ta, nếu không thì không chỉ ngươi, mà cả cung Khôn Ninh ta cũng sẽ gặp tai bay vạ gió.”

Tiểu cung nữ lập tức quỳ xuống đất kêu vâng.

Hoàng hậu vẫn không yên tâm, khom lưng cụp mi hỏi nàng ta: “Ngươi xác định không bị người ta phát hiện?”

Tiểu cung nữ nâng mắt nhỏ giọng đáp: “Khi đó sắc trời mới vừa sáng, đúng lúc thị vệ thay ca, vóc dáng nô tỳ nhỏ, trốn trong bụi hoa, chưa từng bị người ta nhìn thấy.”

“Vậy là tốt rồi, nhớ kĩ lời bổn cung, đi xuống đi.”

Chờ nàng ta rời đi, vài nữ quan cận thân của Hoàng hậu tiến vào, thay quần áo cởi trâm cho nàng, hầu hạ nàng nghỉ ngơi.

Hoàng hậu tựa vào sạp mềm, thật lâu sau cũng không vào giấc được.

Phải tìm cơ hội, thử một lần mới được.

Ngày này cuối cùng lại có mưa phùn như bông, Phó Nhiêu về phòng ngủ bù, buổi chiều bắt đầu pha chế thuốc cho Đại Hoàng tử, cây hoa Ngũ Hành Linh Đằng kia, ngoại trừ để lại mấy cánh cho mẫu thân nàng, còn lại đều được sử dụng lên người Đại Hoàng tử.

Tới buổi tối, nàng chế ra một viên thuốc, đưa đến cho Chu Hành Xuân. Chu Hành Xuân thật cẩn thận bẻ một nửa đi đun nước, đút cho Đại Hoàng tử uống hết, đợi chừng bốn canh giờ, Phó Nhiêu lại lấy máu kiểm tra hiệu quả, quả nhiên thấy độc tố hơi có chút thay đổi. Chu Hành Xuân lập tức ngồi xuống bắt mạch cho Đại Hoàng tử, thấy mạch vững nên gật đầu với Phó Nhiêu, hai người nhìn nhau cười, trong lòng như có một cục đá được buông xuống.

“Ngươi chế thêm ba viên thuốc, chia thành sáu ngày để uống, dừng một tháng ở giữa, rồi tiến hành tiếp đợt thứ hai, cứ lặp lại như thế, trong một năm hi vọng có thể trừ được độc tố.” Vẻ mặt của Chu Hành Xuân hiếm khi được an ủi, thiếu niên trên giường đã được ông chăm sóc trong lòng từ khi còn nằm tã lót, giờ đã qua mười năm, ông đã sớm coi nó là người thân, tất nhiên mong cậu bé có hi vọng khỏi hẳn.

Lại qua một ngày, Hoàng đế lên đường về kinh, Đại Hoàng tử cũng khó nhọc mà tỉnh lại, Hoàng đế lo Đại Hoàng tử không chịu được xóc nảy, muốn để cậu bé ở đây tu dưỡng mấy hôm, Chu Hành Xuân lại thấy không đáng lo ngại, nên cho Đại Hoàng tử một xe ngựa rộng rãi thoải mái, lót chặt, lại dặn thị vệ đi từ từ, còn ngồi chung với Chu Hành Xuân, đầy đủ mà hồi cung.

Mấy ngày nay Phó Nhiêu đều không được nghỉ ngơi tốt, may có Hạ Linh giúp đỡ nàng dọn hành lý lên xe ngựa, nàng lên xe, dựa vào gối thiếp đi.

Chạng vạng ngày hai mươi tháng Mười, xa giá mênh mông cuồn cuộn chở theo ánh chiều tà hoàng hôn vào thành.

Loan giá của Hoàng đế cùng với các quan lại vào từ cổng chính nam, còn người nhà của các quan lại và đám người nhàn tản thì về từ cổng Quảng Ninh. Phó Nhiêu đã mệt mỏi nhiều ngày, Hạ Du cho phép nàng nghỉ ba ngày, Hạ gia lại gần cổng thành Tây, dùng xe của hai người đi cùng người nhà quan lại về từ cổng Tây.

Ánh chiều tà chưa tắt, ngọn đèn dầu đã lay lắt. Trong thành ồn áo náo động không dứt, người người chen vai, đều là người lữ hành về trễ, thành Tây tiếp giáp với chợ phía Tây, nơi này từ trước tới giờ đều là nơi người xe tấp nập.

Phó Nhiêu nhấc một góc màn xe lên trong tiếng ong ong ầm ĩ, chỉ thấy quán rượu tiệm trà chạy dài hai bên, cờ phướn đầy đường, tiếng hét to hết đợt này đến đợt khác, dân cư phồn hoa hòa tan sự trống trải trong lòng nàng.

Hai ngày này, mỗi khi chàng đến Lan Thủy uyển thăm Đại Hoàng tử, không phải nàng giả bộ ngủ thì là đi vệ sinh, luôn tìm cách tránh đi, trước mắt trở về kinh, có tường cung vây cao, có thể ngăn cách suy nghĩ của chàng lại.

Xe ngựa chậm rãi chạy dọc theo đường phố đông đúc, xa giá của quan quyến phía trước tản về phía từng nhà, đột nhiên, một người còn đang khoác sương đội trăng chạy tới ngõ hẻm, ngừng bên cạnh xe ngựa, truyền đến tiếng nói quen thuộc: “Sư muội.”

Phó Nhiêu dựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt ra, Hạ Linh nghe vậy vén màn xe thay nàng, lộ một đôi mắt cười với người bên ngoài, nhịn không được hỏi: “Vị công tử này tới đón Phó tỷ tỷ sao?”

Trần Hành gật đầu với nàng ấy, ánh mắt lướt qua nàng ấy rồi đặt trên người Phó Nhiêu, thấy nàng vẻ mặt giật mình sững sờ, hình như cực kỳ mỏi mệt, không khỏi nhíu mày, mặt lộ vẻ lo lắng: “Sư muội, hôm nay ta thăm bá mẫu, bà sai ta đến đón muội về, muội đã mệt mỏi nhiều ngày rồi sao?”

Phó Nhiêu đối diện với ánh mắt quan tâm của hắn, rơi vào mờ mịt trống rỗng, trong nháy mắt đó, ở thế gian lẻ loi bước đi một mình, có một người khoác những vì sao chờ nàng, cũng coi như một nơi trú ẩn.

Đáng tiếc, nơi nương tựa này không nên thuộc về nàng.

Phó Nhiêu chỉ sững sờ trong giây lát, Hạ Linh thức thời, vội ôm tay nải xuống khỏi xe ngựa: “Phó tỷ tỷ, ngày khác tới phủ thăm tỷ nhé.”

Chưa đợi Phó Nhiêu phản ứng, nàng ấy đã khoác tay nải trên vai, đặt chân định rời đi.

Mà lúc này, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá dừng trước mặt Hạ Linh, một nam nhân áo trắng được người hầu dìu chậm rãi xuống khỏi xe ngựa.

Ở giữa sự giao thoa của hoàng hôn, đôi mắt y sáng như trăng sao, y chậm rãi cười với Hạ Linh: “Ta đưa nàng về.”

Hạ Linh ngơ ngẩn nhìn y một cái rồi lập tức cụp mắt, luống cuống tay chân ấp úng: “Chuyện này… Chuyện này sao được, chúng ta còn chưa…”

“Không sao.” Giọng y mỏng manh như gió, lời nói ra lại khiến người khác không rét mà run: “Nếu có người khua môi múa mép, bổn Thế tử sẽ cắt cái lưỡi đó.”

Hạ Linh ngây người, chợt mặt đẹp đỏ lên như máu, khóe môi cong lên nụ cười sợ hãi.

Tạ Tương nhìn nàng ấy một cái, sau đó đi thêm hai bước, đến trước xe của Phó Nhiêu, vái chào với nàng: “Đa tạ Phó cô nương giúp đỡ, Tạ mỗ ghi nhớ trong lòng.”

Phó Nhiêu gật đầu đáp lễ với y, không nhiều lời.

Bên phía Tạ Tương dẫn Hạ Linh lên xe ngựa, phía khác Lý Huân cưỡi ngựa đến đón tiếp Trần Hành: “Trần huynh, ngươi tới đón Phó cô nương sao?” Ánh mắt lơ đễnh xẹt qua, gật đầu ra hiệu với Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu vén màn xe, đi ra khỏi xe ngựa, đứng trên càng xe vái một cái với Lý Huân, nói: “Nhiều ngày qua ta bận pha chế thuốc cho Đại điện hạ, vẫn luôn quên hỏi vết thương của công tử và thị vệ kia, ngày ấy nhờ có công tử cứu giúp, vô cùng cảm kích.”

Lý Huân chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bệ hạ đã trọng thưởng an ủi, cô nương không cần lo lắng.”

Phó Nhiêu hiểu hắn đang nói đến chuyện thị vệ kia, chứ không nói về chính hắn, nhưng hắn không đề cập tới, Phó Nhiêu hỏi cũng không hay, chỉ đành vái thêm một cái, nhìn về phía Trần Hành: “Sư huynh, chúng ta trở về đi.”

Trần Hành chắp tay với Lý Huân: “Ơn lớn không lời nào cảm tạ hết.”

Lý Huân nghe vậy đáy mắt sâu thẳm hiện lên một tia u ám, chợt bật cười nói: “Là Lý gia ta mắc nợ Phó cô nương, không cần nhiều lời.”

Trần Hành có qua lại với hắn, cũng biết tính tình hắn, thi lễ xong thì dẫn xe ngựa Phó Nhiêu rời khỏi hẻm nhỏ.

Lý Huân cưỡi ngựa đứng ở đầu ngõ, nhìn theo bọn họ đã đi xa.

Gã sai vặt của hắn giục ngựa đến, liếc nhìn cánh tay trái của hắn: “Công tử, ngài mau về phủ đi, lẹm mất một miếng thịt to như vậy, không biết phu nhân sẽ đau lòng bao nhiêu.”

Lý Huân lạnh nhạt nhìn gã một cái: “Không được lắm miệng!” Sau đó, hắn siết chặt cương ngựa đi về hướng khác.

Một chiếc đèn lồng sừng dê màu trắng treo trên vách xe, ánh sáng từ từ mở rộng trong bóng đêm, phá gió mà đi.

Phó Nhiêu sai thị vệ dừng xe ngựa ở chỗ rẽ trong con ngõ nhỏ của Phó gia, nàng ôm tay nải xuống xe ngựa, rồi bảo thị vệ đánh xe rời đi, xong mới nhìn về phía Trần Hành xoay người xuống xe: “Sư huynh, ta có lời muốn nói với huynh.”

Trần Hành nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng lạnh nhạt lại nghiêm nghị, lòng như bị một chậu nước lạnh tạt vào, hắn chậm rãi cột dây cương ở cây nhỏ bên cạnh, đi về phía Phó Nhiêu, nở nụ cười như thường: “Sư muội, muội đi xe mệt mỏi, về phủ nghỉ ngơi trước đi, bá mẫu còn đang chờ muội, có gì sau này rồi nói.”

“Ta cảm thấy vẫn nên nói rõ trước.”

Trần Hành cười cắt lời nàng: “Cũng đúng, vậy ta nói trước.”

Phó Nhiêu mím môi nhìn hắn, trên vách tường trong con ngõ nhỏ treo một chiếc đèn bão, ánh nến bị bọc trong lớp lưu li, tản ra quầng sáng ấm áp.

Con hẻm tồi tàn nghèo nàn này vốn không có chiếc đèn lưu li tốt như vậy, chắc là sau khi Công chúa Bình Khang chuyển tới đã bố trí phòng thủ khắp đường, thêm chút đèn tường.

Diện mạo của Trần Hành tuy không xuất chúng bằng Lý Huân, Từ Gia, nhưng cũng coi như tuấn tú lịch sự, hắn xuất thân tiến sĩ, mặc dù không quá giàu có cao sang, nhưng cuộc sống vợ chồng tốt đẹp cũng đã vô cùng toàn vẹn.

Cũng may lúc trước chưa định hôn với hắn, nếu không, hiện giờ chắc chắn hắn đã bị nàng liên lụy.

“Sư muội, loạn dịch Gia Châu, công của ta nhỏ bé không đáng kể, lại vì được muội điền tên vào danh sách nên mới nhận được vinh dự đặc biệt như thế, lòng ta hổ thẹn, từ khi muội về kinh, mấy lần ta đã muốn tới cửa thăm hỏi, lại cứ bị công việc làm trì hoãn, vất vả lắm mới rảnh rỗi, muội lại theo vua đi săn mùa thu. Lý Huân gửi thư cho ta, nói muội bị tấn công suýt nữa đã mất mạng, lòng ta…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Sư huynh!” Phó Nhiêu chịu đựng bi thương trong lòng, lạnh lùng cắt ngang lời hắn: “Huynh giúp đỡ ta rất nhiều, ta để tên huynh cũng là vì cảm ơn, hiện giờ chúng ta coi như thanh toán xong…”

Sắc mặt Trần Hành trắng nhợt.

“Sư huynh, trong lòng ta đã có người, là một người vĩnh viễn không thể ở bên, cả đời này của ta không có ý định kết hôn, mong sư huynh chớ phí tâm tư trên người ta…” Phó Nhiêu bình tĩnh nói dối, chóp mũi thẳng bị gió lạnh quét qua hơi phiếm hồng, trong mắt nàng là vẻ suy sụp không thể xua tan.

Trần Hành nghe vậy ánh mặt đột nhiên khựng lại, gần như nâng bước đi lên trước, nóng rực mà bức ép hỏi: “Không phải muội còn nhớ Từ Gia chứ?”

Phó Nhiêu sửng sốt, định mở miệng giải thích, tới miệng lại nuốt về: “Huynh về đi.”

Nếu nói là người khác, chắc chắn Trần Hành sẽ không tin. Chỉ cần có thể khiến hắn hi vọng, cho dù nàng thừa nhận mình thích một con chuột, nàng cũng nhận.

Sư chua xót của Phó Nhiêu lên đến chóp mũi, nước mắt chui từ hốc mắt ra trước, xoay người, thân hình xinh đẹp gầy ốm vội vàng đi vào chỗ tối trong ngõ nhỏ.

Trần Hành nhắm mắt, không cam lòng mà xoay người, đợi khi hắn dẫn ngựa đi, lại thấy không biết từ khi nào Từ Gia đã đứng ở chân tường, chắc là đã đúng lúc nghe hết lời vừa nói.

Một bộ áo gấm tự nhiễm phong hoa, thật sự là một cái túi da tốt.

Trần Hành hận hắn ta phụ Phó Nhiêu, lập tức tất cả lửa giận tụ trên nắm đấm, đột ngột vùng về phía Từ Gia, ngay giữa mũi hắn ta, ngay lập tức, một hàng máu mũi trào ra. Từ Gia không rảnh lo đến việc đánh trả, che mũi nghiêng ngả mà chống tường đứng vững.

Trần Hành đấm hắn ta năm phát, đánh đến nỗi mặt mũi hắn ta bầm dập, cuối cùng kéo cổ áo hắn ta, xách lên ấn trên tường, trợn mắt, miệng xỉ vả mà chất vấn: “Từ Gia, ngươi xứng với nàng sao?”

Mặt Từ Gia đầy sự nản lòng, hắn chịu đựng mũi chảy máu giàn giụa, nhe răng tự giễu một tiếng: “Ta đương nhiên có lỗi với nàng, giờ ta hối hận…”

Hắn ta quay mặt nhìn về hướng Phó Nhiêu rời đi, đáy mắt xuất hiện vài phần đau đớn.

Hai khắc trước, Công chúa Bình Khang về phủ, không biết ai chọc đến ả, ả nổi giận, đập đồ trong phủ mấy lần.

Mới thành hôn được vài tháng, cuộc sống này, cứ như cuộc đời đã kết thúc.

Chắc là báo ứng.

Phó Nhiêu về phủ vẫn chưa nghỉ ngơi, màn đêm buông xuống đã lấy một mảnh hoa Ngũ Hành Linh Đằng pha thuốc cho mẫu thân, sáng sớm hôm sau lại vội vã đến hiệu thuốc, bù thuốc, thêm thuốc, xem xét sổ sách, bận suốt một ngày mới trở về.

Ngày thứ hai cuối cùng cũng hết việc, nàng ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, vội vàng đi thỉnh an Trịnh thị, Trịnh thị cũng không trách nàng, chỉ nhìn chiếc giường lò nhỏ dưới cửa sổ: “Đi qua kia ngồi, dùng đồ ăn sáng đi.”

Phó Nhiêu cười đấm lưng cho bà: “Qua một lúc nữa là đến giờ nên ăn cơm rồi, nữ nhi dứt khoát để bụng ăn cùng luôn.”

Trịnh thị trợn mắt nhìn nàng một cái: “Suốt ngày bảo ta chú ý sức khỏe, con lại chà đạp bản thân.”

Rồi sai Chung ma ma: “Mau đi bưng tổ yến tới cho Nhiêu Nhi.”

“Trong nhà dư dả, con cũng không cần tiết kiệm, mỗi ngày nấu hai tô tổ yến cho con, con gầy, nên bồi bổ cơ thể cho tốt.” Trịnh thị xoa tóc nàng nói.

Phó Nhiêu vốn muốn tích góp chút của cải cho Phó Khôn cưới vợ, lần này lại được ban thưởng nhiều nên cũng thả lỏng.

Hai mẹ con dính nhau một lát, buổi trưa vừa qua, một gã sai vặt gác cổng đã vội vã chạy vào trong, đứng ở hành lang thở hổn hển mà bẩm: “Đại cô nương, bên Quốc Tử Giám báo, thiếu gia nhà chúng ta đánh nhau với người khác!”

Phó nhiêu nghe vậy lập tức đứng dậy, trước tiên an ủi Trịnh thị một câu, rồi vội vã ra ngoài từ cửa hông.

Người gác cổng cũng không biết chuyện gì, không nói được nguyên nhân, chờ Phó Nhiêu đến cửa, chuẩn bị xe ngựa xong xuôi, lại thấy hai ba cậu thiếu gia vây quanh Phó Khôn hùng hùng hổ hổ đang quay về, che mặt nổi giận đùng đùng mà nói gì đó, đợi khi nhìn thấy Phó Nhiêu lạnh mặt đứng ở cửa thì lập tức dừng miệng, chỉ xoay người nói với đồng bạn gì đó, những đồng bạn đó lại không chịu rời đi, khăng khăng đưa cậu đến trước mặt Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu không nhìn Phó Khôn, ngược lại tầm mắt đặt trên người Xuân Lai, Xuân Lai đi sau cùng, trên người vác túi sách của Phó Khôn, trong tay ôm một chồng sách lớn, nhìn dáng vẻ như là dọn hết đồ của Phó Khôn về, Xuân Lai đối diện với sắc mặt lạnh băng của Phó Nhiêu, rụt cổ, cụp mắt không dám lên tiếng.

Phó Nhiêu nhìn qua Phó Khôn một cái, thấy cậu mặt mang vẻ xấu hổ nên không dạy dỗ cậu trước mặt người ngoài, chỉ nặn ra nụ cười nói với hai thiếu niên kia: “Hai vị công tử vào trong ngồi đi.”

Trong đó có một thiếu niên mặt trắng vái chào Phó Nhiêu một cái: “Tỷ tỷ Phó gia, chúng ta không vào ngồi đâu, nhưng chuyện này phải nói rõ với tỷ trước, tỷ không thể trách Khôn ca nhi, hôm nay ở ngõ Kim Ngư phố Thanh Trừng, Thất thiếu gia Phó gia là Phó Lâm tùy tiện khiêu khích Khôn ca nhi, nói cái gì mà Phó gia không có người như Khôn ca nhi, trong ngôn từ lại là sỉ nhục Phó tỷ tỷ, còn nói cái gì mà Khôn ca nhi dựa vào tỷ tỷ mới có thể vào Quốc Tử Giám, Khôn ca nhi giận dữ mới ra tay, bị ty nghiệp trách phạt, bảo là về phủ suy ngẫm bảy ngày.”

Phó Nhiêu nghe vậy trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nói: “Ta đã biết, vất vả cho hai vị đã đưa đệ ấy về, trước tiên cứ vào uống ngụm trà đã.”

Hai người nào dám, cũng biết Phó gia còn có một vụ ầm ĩ cần giải quyết, vội vàng phất tay rời đi.

Phó Khôn và Xuân Lai lưu luyến từng bước một, dịch chân bước vào cổng chính.

Phó Nhiêu thấy bóng người ngoài đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt sầm xuống: “Giữ cửa đóng lại cho ta!”

Phó Khôn có thể ngỗ nghịch mấy câu với Trịnh thị, còn trước mặt người tỷ tỷ Phó Nhiêu này lại như chuột, lập tức xoay người một cái, quỳ phịch xuống đất: “Tỷ tỷ đừng giận, đệ biết sai rồi, đệ không nên xung đột với người khác, nhưng hôm nay đệ sẽ nói rõ với tỷ tỷ, Quốc Tử Giám kia, đệ không đi nữa.”

Phó Nhiêu không giận mà còn cười, thấy thái dương cậu có một vết bầm, khép tay áo bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”

Phó Khôn cắn môi, cứng cổ không hé răng.

Xuân Lai ôm sách bên kia cũng nghiêng ngả quỳ xuống, nghển cổ nóng lòng biện bạch thay Phó Khôn: “Đại cô nương, người đừng trách ca nhi, ca nhi ở Quốc Tử Giám chịu đủ đau khổ, Phó Lâm kia ba ngày hai bận trào phúng ca nhi, bình thường ca nhi biết danh ngạch có được không dễ, liều mạng chịu đựng, ai ngờ hôm nay tên khốn nạn kia còn sỉ nhục người, chê cười ca nhi trước một đám người, ca nhi nào nhịn được, bèn động tay.”

“Ty nghiệp kia cũng không biết phân xanh đỏ đen trắng, trực tiếp nổi giận, bảo ca nhi về gấp.” Xuân Lai xám xịt nói.

Phó Nhiêu đã nhìn thấy được hoàn cảnh gian nan của đệ đệ thông qua ngôn từ ít ỏi, Đại lão gia Phó gia kia chức cao đến Phó đô Ngự sử, tất nhiên ty nghiệp sẽ thiên vị người ta, Phó gia ở kinh thành đã chiếm giữ nhiều năm, rất có danh tiếng, bên cạnh Phó Lâm là một đống con em quý tộc giúp đỡ, cũng khó trách đệ đệ không nhịn được nữa.

Lúc này Phó Khôn cũng quay mặt qua, lời lẽ chính đáng nói: “Tỷ, kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục, đệ cũng không tin rời khỏi Quốc Tử Giám đệ sẽ không trúng cử được, tỷ tỷ yên tâm, đệ chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng mà khổ luyện việc học, tuyệt đối không khiến tỷ tỷ thất vọng.”

Phó Nhiêu đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, đối với chuyện này cũng coi như nhìn thoáng, không phẫn nộ như trong tưởng tượng, chỉ bình tĩnh nói: “Khôn Nhi, đệ biết kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục, chẳng phải cũng biết “Câu Tiễn nằm gai nếm mật, 3000 bộ giáp cũng có thể nuốt Ngô” sao?”

Phó Khôn sửng sốt.

“Muốn dẹp tan tin đồn nhảm, không phải dựa vào việc trốn tránh, mà phải đối mặt trực diện, chờ một ngày kia, đệ đứng đủ cao, để những người đó nhìn đệ, tất nhiên họ sẽ câm miệng, nếu không, bất luận đệ trốn đi đâu, chẳng qua cũng chỉ là bịt tai trộm chuông thôi, nếu đệ không học được sự ẩn nhẫn, đời này sẽ không thành chuyện lớn được! Một hai câu bàn tán mà đệ đã khó chịu, sau này sao đệ lên triều đình chịu đựng gió thổi mưa xối được? Sao có thể kế thừa di chí của tổ phụ?”

“Nếu đệ không đến Quốc Tử Giám, sau này cũng không cần đọc sách nữa, chi bằng chúng ta thu dọn hành lý trở về Thanh Châu sớm một chút, mở một cửa hàng cưới một người vợ, dương dương tự đắc, cũng là chuyện may mắn.”

Phó Nhiêu ném lại lời này rồi đi về hướng hậu viện.

Sở dĩ Quốc Tử Giám được xưng là học phủ đệ nhất thiên hạ là vì chỗ này danh sư đầy đường, cùng với mối quan hệ rắc rối phức tạp trong triều, mỗi năm luôn có quan thi đỗ đi ra từ Quốc Tử Giám, tỷ lệ đỗ đạt của sinh đồ(*) Quốc Tử Giám không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với nơi khác.

(*)Sinh đồ: từ chỉ học sinh thời xưa

Lúc trước nàng tốn tâm cơ cáo ngự trạng đều không phải vì chút tiền tài ấy, mà là thay đệ đệ giành được một cái thang lên trời.

Sinh đồ Quốc Tử Giám không phú cũng quý, đệ đệ kết bạn với bọn họ, ngày nào đó thật sự vào quan trường cũng không đến mức không có người giúp đỡ, nói trắng ra Quốc Tử Giám đó là một mạng lưới, đặt tân quý tương lai của triều đình trong mạng lưới đó, chuyện này với môn hộ bình thường như bọn họ mà nói không khác gì thang lên trời.

Vì sao Từ Gia phải bám lấy Công chúa, chính là vì xuất thân của hắn bần hàn, không có chỗ dựa, sở dĩ Trần Hành bị xa lánh phải đến Thái Y Viện làm công văn, cũng là vì trong triều không có người.

Phó Nhiêu đã sớm nhìn rõ ràng, nên mới cả gan bàn điều kiện với Hoàng đế, đưa đệ đệ đến Quốc Tử Giám.

Nếu đệ đệ tình nguyện tầm thường, nàng đúng dịp có thể dẫn người nhà rời khỏi kinh thành, nhưng cố tình là cậu có chí hướng, muốn kế thừa di chí của tổ phụ, Phó Nhiêu không còn cách nào, đành phải giúp cậu.

Hôm sau, Phó Nhiêu cũng không để ý tới Phó Khôn, để mặc cậu tự cân nhắc.

Ai ngờ vừa qua khắc đầu giờ Tỵ, người gác cổng tới báo, nói một vị cô nương và một vị thiếu gia tới chơi.

Phó Nhiêu kinh ngạc, ra cửa tiếp đón, lại thấy một cô nương mặt tròn véo một thiếu niên mười mấy tuổi bước qua cổng lớn, cô nương kia mặc áo ngoài màu nguyệt bạch, nhìn thì là kiểu tính cách nhanh nhẹn hoạt bát, nàng ta tiến lên hành lễ với Phó Nhiêu, chợt ra lệnh cho đệ đệ: “Mau dập đầu nhận tội với Huyện chúa.”

Phó Nhiêu khó hiểu, đáp lễ lại: “Xin hỏi cô nương có ý gì?”

Dương San San chỉ vào đệ đệ, phân trần với Phó Nhiêu: “Hôm qua đệ đệ này của ta bị người khác châm ngòi, trong ngôn từ có điều bất kính với Huyện chúa và lệnh đệ, mẫu thân ta biết được, bảo ta tới cửa nhận lỗi, mẫu thân và ta luôn ngưỡng mộ đạo đức của Huyện chúa, nghe nói không lâu trước đây Huyện chúa mới về từ Gia Châu, cứu lê dân khỏi dầu sôi lửa bỏng, lần này đi săn mùa thu lại cứu Đại Hoàng tử một mạng, quả là nữ trung hào kiệt, ta ngưỡng mộ không kịp, đặc biệt tới cáo tội.”

Nói xong, một chân nàng ấy đá vào gối thiếu niên kia, ép hắn quỳ xuống.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Dập đầu!”

Thiếu niên kia sợ hãi uy thế của tỷ tỷ, không tình nguyện mà làm đại lễ với Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu chấn động mạnh bởi hành động này của Dương San San, nhưng chỉ qua một lát, đã lộ ra vẻ tán thưởng: “Khí độ này của cô nương làm ta ngưỡng mộ, xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương?”

Dương San San cười xinh đẹp tiến lên cong gối với nàng: “Ta họ Dương, khuê danh San San, phụ thân ta là Tả thông chính trong triều.”

Tả thông chính là Phó nhị đường quan của Thông chính ty, chính tứ phẩm yếu viên(*).

(*)Yếu viên: nhân viên quan trọng

Vị Dương cô nương này có thể kéo đệ đệ hạ mình đến Phó gia thỉnh tội, coi như là vô cùng thông minh.

Phó Nhiêu dẫn nàng ta vào nội viện, Dương San San lại đích thân tới hành lễ kể tội với Trịnh thị, Phó Nhiêu khách sáo tiếp đãi nàng ta, Dương San San kia ngược lại kéo nàng ngồi xuống: “Tỷ tỷ chớ vội, ta đã sớm nghe nói về sự cao thượng của tỷ tỷ, hôm nay tới cửa cũng là để kết giao.”

Hai người nói cười một phen, trái lại còn hợp tính nhau.

Dương San San có tính cách hoạt bát, cách mấy ngày lại đến Phó gia thăm hỏi Phó Nhiêu, còn đi theo Phó Nhiêu đến cửa hàng chế hương, qua lại thường xuyên, hai người đã thành tỷ muội không có gì giấu nhau.

Bảy ngày sau, Phó Khôn vốn nên đến Quốc Tử Giám nhập học, ai ngờ vừa đi, lại một lần nữa bị ty nghiệp đuổi về.

Cậu mặt xám mày tro, trong lòng hoảng loạn, ngồi dưới hành lang, im lặng không nói.

Phó Nhiêu rời nha môn về nhà, nghe tin, lại nhận ra điều không hợp lí.

Theo lý, một ty nghiệp sẽ không chèn ép Phó Khôn đến mức đó, chẳng lẽ là Phó Lâm kia cắn chết không buông? Một con em nhà giàu sao lại có năng lực chi phối ty nghiệp?

Hôm sau nàng xin nghỉ, quyết tâm tới Quốc Tử Giám một chuyến, kết quả gặp được Dương San San và Hạ Linh tới tìm nàng.

“Phó tỷ tỷ, ta và Dương tỷ tỷ đang đến tìm tỷ chơi đây, Dương tỷ tỷ nói tỷ điều hương rất tốt, có thể cho ta một hộp luôn không?”

Phó Nhiêu đành đón người vào, Dương San San hỏi chuyện liên quan đến Phó Khôn, Phó Nhiêu nói theo sự thật.

Dương San San lập tức lộ vẻ giận dữ: “Phó tỷ tỷ, tỷ đừng lo, lần trước không phải tỷ đã cáo ngự trạng sao, chúng ta tố cáo một lần nữa.”

Phó Nhiêu nghe vậy khuôn mặt đẹp nhuốm một tia máu đỏ.

Tất nhiên nàng không muốn xin chàng.

“Nếu cáo ngự trạng nhiều, sợ bệ hạ sẽ ghét.”

“Điều này cũng đúng.” Dương San San chống cằm nghĩ kĩ: “Hay là, chờ muội về tìm cha giúp đỡ.”

Buổi chiều giờ thân, Dương San San vội vã chuyển tin cho nàng: “Phó tỷ tỷ, e là tỷ đã đắc tội ai, cha ta vốn muốn giúp tỷ đến viện Đốc Sát gửi lời, ai ngờ chẳng bao lâu sau, quan trên của cha ta, cũng chính là Thông chính sứ Mai đại nhân răn dạy cha ta một phen, không cho ông ấy quấy rầy bệ hạ vì chút chuyện nhỏ này.”

Sắc mặt Phó Nhiêu thay đổi.

Phó Lâm chèn ép Phó Khôn trong Quốc Tử Giám, còn liên quan đến Mai gia, chuyện này lại kì quặc, nàng và Phó gia không oán không thù, cớ gì lại làm khó dễ như vậy?

Tới ban đêm, Hoàng đế phái nội giám đích thân đón Phó Khôn vào Quốc Tử Giám.

Lần này, Phó Khôn lại không rên một tiếng, mắt hiên ngang kiên định bước vào cửa lớn của Quốc Tử Giám.

Ngự thư phòng, trầm hương lượn lờ, ngọn đèn dầu lay động.

Hoàng đế dựa trên ngự sạp*, lật xem danh sách chức vị còn trống mà Lại bộ đưa lên, đã sắp đến kỳ thi mùa thu, trước khi hết năm phải chốt lại danh sách nhân sự được định ra.

(*)Bất cứ thứ gì vua dùng đều thêm chữ ngự, như ngự giá

Tuy đã qua tuổi 30, nhưng chàng lại chăm sóc rất tốt, cơ thể thon dài dựa trên sạp mềm, giữa mày vẫn có khí độ trăng sáng gió mát.

Lãnh Hoài An cười tủm tỉm dâng một ly trà an thần lên: “Bệ hạ, đây là trà thuốc Huyện chúa pha chế khi ở hành cung, ngài uống vào cho an thần ngủ ngon.”

Hoàng đế nghe tên Phó Nhiêu, đặt sổ con xuống, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vài phần không vui: “Ngươi nói nha đầu kia đụng vào đinh mà còn không tới tìm trẫm, một mình ngây ngô đi xin Dương Thanh Hà, trẫm không có tác dụng hơn Dương Thanh Hà kia sao?”

Lãnh Hoài An thấy vẻ mặt buồn khổ của Hoàng đế, không khỏi che miệng cười khẽ: “Bệ hạ, cũng đâu phải ngài không biết tính Huyện chúa, thấy là chút việc nhỏ nên không đành tới léo nhéo quấy rầy ngài thôi?”

“Phải vậy không?” Hoàng đế lạnh lùng nhấc khóe môi, trong lòng không phân rõ mùi vị: “Chuyện đệ đệ nàng đi học, nàng còn coi trọng hơn cả mệnh nàng, đây là việc nhỏ? Chỉ là nàng không thích xin trẫm mà thôi.”

Nói xong, chàng mất hứng ném sổ con sang một bên của ngự án, day trán nhắm mắt nằm xuống: “Phó gia kia thấy thanh danh của Phó Nhiêu gần đây đang lên, lo Phó Khôn đi đường khoa cử sẽ cướp mất sự nổi bật của Phó gia, không muốn trên triều đình hai nhà Phó cùng tồn tại, nên mới cố tình làm khó dễ, mục đích là đuổi Phó Khôn ra khỏi Quốc Tử Giám, cắt đứt đường khoa cử của cậu nhóc, nha đầu kia chung quy còn nhỏ tuổi, sao có thể nhìn ra con đường này.”

Hoàng đế hận rèn sắt không thành thép, ngón tay thon dài ấn mày, hao tâm tổn sức nói: “Nàng ấy, một cô nương nhỏ gầy, nhưng chuyện gì cũng phải tự gánh vác, lời của trẫm, nàng chưa từng để trong lòng dù chỉ một câu, đoán chừng bây giờ còn đang lập mưu lén chuồn ra khỏi bên người trẫm.”

Lãnh Hoài An hầu hạ một bên, đưa lò sưởi tay qua, chỉnh đồ dựa lưng cho chàng, cười hì hì lấy lòng giúp Phó Nhiêu: “Nếu ngài hiểu nàng ấy còn nhỏ tuổi thì không nên châm chước nhiều một chút sao…”

Lòng lại thấy rõ, từ khi trở về từ hành cũng, đã suốt hơn mười ngày, Phó Nhiêu đến tẩm điện của Đại Hoàng tử ba lần, lại thăm bệnh Tạ Tương chung với Hạ Du hai lần, Hoàng đế đi tìm nàng vài lần, toàn chỉ gặp thoáng qua nàng, cũng không biết là cố tình hay vô tình.

Mặc kệ thế nào, Lãnh Hoài An thấy chắc Phó Nhiêu không thích tiến cung, bây giờ đang nghĩ cách kéo dài khoảng cách.

Ngày tháng trôi nhanh, đảo mắt đã vào tháng Mười một, phía chân trời nổi lên tuyết nhỏ bay bay trắng xóa.

Tuyết bay múa, rơi lả tả, khoảnh khắc rơi xuống đầu cành lại tan đi.

Trịnh thị sợ lạnh, thời tiết này, trước giờ bà đều làm tổ trong phòng ấm không ra khỏi cửa, trong phòng đốt địa long, ấm áp như mùa xuân, bà khoác một chiếc áo khoác dày, đứng dưới cửa sổ, nhìn Đào Nhi đang hái hoa quế nở muộn bên ngoài.

Giữa vườn đìu hiu, trăm hoa đã tàn, chỉ có một vài bông cúc duyên dáng, điểm xuyết trên đầu cành, bông tuyết rơi xuống, như sương trắng rơi xuống, tăng thêm vài nét tiêu điều.

Phó Nhiêu đứng ở hành lang khoác áo bông, chỉ huy Đào Nhi: “Hoa quế ở các mùa khác nhau cũng có công hiệu khác nhau, hoa quế tháng Tám, mùi quá nồng, có thể để ủ rượu, còn vào tháng Mười một, hương thoang thoảng của hoa quế cực kỳ nhạt, có thể làm thuốc.”

Bên kia Đào Nhi trèo trên thang, hái được một hộp hoa quế nở muộn, đưa cho Chung ma ma, chống thang tự đi xuống, vừa để thang vào góc tường, phủi hết bông tuyết trên người, vừa giục Phó Nhiêu: “Cô nương, người mau vào đi, nô tỳ đếm ngày rồi, hai ngày này nguyệt sự của người sẽ đến, cẩn thận bị lạnh, sau này lại bị đau bụng nhiều.”

Phó Nhiêu nghe vậy, ngực bỗng cứng lại, một sự hoảng hốt không hiểu sao lại quanh quẩn trong ngực.

Nàng tinh thông dược lý, thường xuyên điều dưỡng cơ thể, nguyệt sự luôn rất chuẩn, đều là tới vào mùng một mỗi tháng.

Hôm này đã mùng hai…

Có thể do đến Gia Châu một chuyến, sau đó lại theo vua đi săn mùa thu, bị rối loạn thời gian, muộn một hai ngày cũng không sao.

Đến chiều, nàng nhớ về cái đêm trong hang động, một vài hình ảnh nóng bỏng phất qua đầu, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa đứng không được, hô hấp như bị nghẽn trong cổ họng, không thở hơi ra nổi, tay cầm cổ áo, sau đó run lên mấy cái.

Gió lạnh rót vào từ cổ áo, nàng bị sặc một cái, chống cây trụ ở hành lang mà đứng lên, Chung ma ma ôm hộp đi lên bậc thang, vội vàng đưa một tay kéo nàng vào trong

“Cô nương của ta ơi, con gái con đứa, ngày nguyệt sự mới tới mấy ngày, chớ nên cảm lạnh, nếu không sau này khó mang thai…”

Phó Nhiêu nghe được mấy chữ “mang thai”, chỉ cảm thấy có kim đâm vào trán, không khỏi đỏ mắt bực bội, xấu hổ mà trách mắng: “Ma ma nói mê sảng gì thế, ta còn chưa thành hôn, sao lại nhắc tới chuyện con cái?”

“Ôi chao, nhìn cái miệng này của lão nô này, lỡ lời rồi, cô nương mau đi vào đi…”

Chung ma ma đỡ Phó Nhiêu đến sạp mềm, đặt hộp trên bàn cao, ló đầu ra ngoài từ song cửa sổ, nhìn Đào Nhi phía xa: “Tiểu cô nương ngươi đi đâu vậy, mau tới hầu hạ cô nương, ta còn phải đến thiện phòng lấy thuốc cho phu nhân…”

“Tới đây tới đây, không phải do ta đến nhĩ phòng lấy kim chỉ sao, định may chút bao nguyệt sự cho cô nương…”

“Được, có việc sẽ gọi ngươi, ngươi luôn lười biếng, ta rót li nước ấm cho cô nương trước.” Chung ma ma thò người về, qua phòng bên cạnh bưng một ấm sa tử tới, rót một chén trà nóng, đưa qua.

Ánh mắt Phó Nhiêu trong trẻo sâu thẳm nhìn chằm chằm chén trà kia, hơi trà vấn vít, khí mù lượn lờ, dần dần che mờ tầm mắt.

Cơ thể của nàng căng thẳng nhũn ra, tay nắm đệm lót mềm, như ngồi không nổi, trái tim như không có chỗ để neo lại, ánh mắt hoảng sợ, ngẩn ngơ bất lực.

Chung ma ma thấy nàng ngẩn ra, một hồi lâu cũng không nhận trà, sắc mặt lại trắng bệch, không khỏi lo lắng: “Cô nương, người bị sao vậy? Có phải bị lạnh không, uống hai miếng trà nóng đi…”

Phó Nhiêu trì trệ mà hoàn hồn, miễn cưỡng cười, nhận lấy trà rồi tay vuốt ve: “Ma ma đi làm việc đi, ta không sao.”

Chung ma ma không nghi ngờ gì, sau khi ra cửa thì rẽ vào hành lang.

Đào Nhi nhảy nhót ôm sọt kim chỉ chui vào phòng, bưng một chiếc ghế gấm tới, ngồi dưới cửa sổ, cúi đầu nghiêm túc làm đai nguyệt sự, trong miệng nhắc mãi: “Cô nương, vốn nô tỳ muốn làm xong sớm, chờ người về từ Gia Châu là có thể dùng, nhưng cô nương Hạnh Nhi kia lại đến kì trước, nô tỳ đã cho nàng ấy, hiện giờ lại làm thêm cho người một ít…”

Mỗi câu mỗi từ của Đào Nhi đều khiến tay Phó Nhiêu run hơn một chút, trán không biết đã chảy mồ hôi lạnh từ khi nào, tay cầm chén trà cũng phát hiện không còn nóng, trong đầu như có cuộn chỉ, không tìm thấy đầu chỉ đâu, phải sau một lúc lâu, nàng mới thở ra một hơi nặng nề nghẹn trong ngực, thầm an ủi.

Đừng tự dọa mình, có lẽ không có gì đâu.

Nàng sẽ không xui xẻo như vậy.

Nàng đã đủ xui xẻo, nhưng nàng chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì, ông trời sẽ không giày vò nàng như vậy.

Nếu mang thai thì không nên uống trà đặc.

Nàng cụp mắt nhìn nước trà màu nâu kia một cái, nước trà đã lạnh, bỗng nhiên nàng uống một ngụm.

Nàng sẽ không mang thai, tuyệt đối không.

Nước trà mát lạnh rót vào cổ họng, xua tan sự rối loạn trong lục phủ ngũ tạng, tâm tình nàng bình tĩnh lại. Nàng nhìn thẳng về trước, nhắm mắt, chậm rãi nâng tay phải lên, nhẹ nhàng đặt trên cổ tay trái.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiêu Nhiêu: Cùng bé con, chúc mọi người năm mới vui vẻ.

Hoàng đế: Trẫm thì sao?

Nhiêu nhiêu: Chàng đi qua một bên đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.