Dưới màn mưa, không khí hoang vu của mùa thu ẩn giấu gió lạnh.
Ngọn lửa trong hang sáng rực, ấm áp như mùa xuân.
Hoàng đế đã cởi áo ngoài, để lộ cổ tròn màu đen, mũ bằng ngọc bích, dáng vẻ tao nhã hơn thường ngày một chút, mặt mày ôn hòa, ánh mắt sâu thẳm như sóng dịu dàng trên mặt biển tĩnh lặng.
Người Phó Nhiêu vẫn lạnh ngắt, nàng khoanh tay ngồi co rúm bên đống lửa, trầm ngâm.
Một nắm tóc chưa khô dính trên vai nàng, Hoàng đế đưa tay giúp nàng vén lên.
Bàn tay của Phó Nhiêu run lên một chút, co quắp nhìn về phía chàng, đối diện với đôi mắt nhu hòa của chàng, hai má phiếm hồng, có chút không được tự nhiên nghiêng mặt qua: “Ta tự làm…” Giọng nàng khàn khàn.
“Trẫm giúp nàng…” Chàng nâng mái tóc nàng lên.
Phó Nhiêu không lay chuyển được chàng, liền nghiêng người phối hợp, quả thật thoải mái hơn một chút.
Chỉ một lát sau, thị vệ ở sát vách tìm được một huyệt động, nướng con chim hồi chiều săn được, dùng giấy da trâu bọc lấy những phần ngon nhất rồi cung kính đưa tới.
Phó Nhiêu đã sớm đói đến không nhịn được mà chống nửa người lên nhận lấy, động tác của nàng quá vội vàng, khiến mái tóc hất lên cao quẹt qua gò má Hoàng đế, mái tóc mềm mại lướt qua khuôn mặt chàng, Hoàng đế nhất thời hít thở không thông.
Phó Nhiêu hoàn toàn không nhận ra, nhận lấy giấy da trâu, xoay người quỳ xuống: “Bệ hạ, ngài dùng chút đi.”
Lông mày nàng dịu dàng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-lam-hoang-hau-ta-mang-con-cua-hoang-de-bo-tron/3720187/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.