Chương trước
Chương sau
Màn mây đen kịt như mực tạo thành vòng xoáy đen sì.

Gió lớn đập cửa, cổ thụ đung đưa.

Một vầng sáng ấm áp như nhung đổ xuống từ cửa sổ căn phòng, màn mưa hiện lên rõ ràng trong ánh sáng.

Hoàng đế bị bàn tay ngọc vươn ra kéo về phía trước, đôi mắt đen tựa xoáy nước, chàng để mặc nàng bám vào tay mình, quấn chặt lấy, gương mặt, cổ, thậm chí là môi răng, dần dần nhiễm hơi thở của nàng.

Hương thơm ngọt ngào theo nước bọt trôi xuống cổ họng chàng, rõ ràng phải nên trơn trượt, thế nhưng cổ họng chàng lại khô ngứa, chàng thở mạnh mấy hơi.

Cánh tay mềm mại như ngó sen quấn lấy cổ Hoàng đế, kéo chàng xuống khiến chàng gần như nằm rạp trên người nàng, cách xa một khoảng, chàng nhìn vào đôi mắt quyến rũ của nàng, giọng khàn khàn theo tiếng gió len lỏi vào tai nàng.

“Nàng đừng hối hận…”

Có lẽ nàng cũng không muốn nhưng hiện giờ không còn cách nào khác… Sau này chàng sẽ đối xử với nàng tốt hơn, thương nàng hơn một chút, phong hiệu cũng không bạc đãi nàng… Chàng nghĩ như vậy.

Tay chân Phó Nhiêu mềm nhũn, thấy chàng thụ động đón nhận, hình như không hài lòng nên dứt khoát kéo một đoạn tóc ở sau che mắt chàng, nụ cười ngọt ngào quyến rũ cùng với âm thanh nỉ non mềm mại quanh quẩn bên tai chàng.

Cố kỵ bởi thân phận khiến tâm chàng kiên định như đá.

Ánh mắt nàng mơ màng, tuy rằng người không tỉnh táo nhưng cảm giác lại rất nhanh nhạy, nàng như một con thú nhỏ mắt đỏ, ngoan cố muốn moi tim chàng.

Hoàng đế bị những động tác đó của nàng chọc cười, cũng không biết nàng như vậy là dáng vẻ vốn có của nàng hay là do trúng dược.

Má nàng đỏ bừng như ráng mây chiều, giọng nói trong trẻo bao phủ trái tim chàng như một làn sương ngọt ngào, cố gắng xua tan nỗi lo của chàng.

Đôi mắt mơ màng như bèo tấm chìm trong nước.

Hoàng đế cụp mắt nhìn nàng.

Mắt hạnh nàng như tơ, phần tóc trên trán ướt nhẹp, gò má ửng hồng ướt át, quyến rũ động lòng người như hoa sen mới nở.

Một khi đã đưa ra quyết định thì không chần chờ nữa.

Cùng với tiếng sấm sét vang dội, trong căn phòng như có gió táp mưa rào, bóng hồng lướt qua.



Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời rọi qua đám mây, tia sáng chiếu vào khung cửa sổ, len lỏi qua cửa sổ phía Tây dừng ở giường, hoàng trướng che khuất cảnh tượng mông lung.

Dường như Phó Nhiêu bị mắc kẹt trong vũng bùn, mí mắt nặng trĩu, làm thế nào cũng khó tỉnh được.

Mái tóc đen nặng trĩu che khuất nửa khuôn mặt nàng, cả người giống như bị nghiền qua, cơn đau từ từ tụ lại ở tay chân, xương cốt, mày nàng run lên, bỗng nhiên mở bừng mắt.

Cảm giác xa lạ, choáng váng, mệt mỏi, trống rỗng mờ mịt quét qua từ bốn phương tám hướng, suýt nữa nhấn chìm nàng.

Nàng cụp mắt xuống, tấm áo lót ướt đẫm dính chặt vào người, phần eo dính nhớp, dây buộc đã không còn nữa.

Phó Nhiêu bỗng ngồi thẳng người dậy, đầu óc hỗn loạn dần hiện ra một số hình ảnh mơ hồ, kịch liệt.

Cả người như bị sét đánh.

Huyết sắc trên môi nàng dần dần nhạt đi, không, nhất định là nằm mơ, nàng lập tức nhắm mắt lại, lắc lắc đầu rồi mở mắt ra.

Nơi nơi hỗn loạn, trên người nàng in dấu những vết đỏ đậm nhạt không giống nhau, thậm chí cảm giác mềm mại, bồng bềnh vẫn đang len lỏi trong huyết mạch nàng, nàng hiểu sâu về y đạo, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng biết rằng chuyện đó đã thật sự xảy ra.

Góc áo vàng chói… Tứ gia… Hoàng đế…

Mọi thứ ùa vào ý thức nàng một cách choáng ngợp, cảm giác ngột ngạt như bị nhấn chìm trong nước lại ập đến.

Làm sao bây giờ…

Sao nàng có thể gặp mọi người…

Cảm giác tuyệt vọng khi mất đi sự trong trắng và nỗi lo sợ liên lụy người nhà đan xen trong tâm trí nàng, đầu óc nàng trở nên hỗn loạn.

Nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng nếu như nàng chết thì mẫu thân nằm trên giường bệnh triền miên phải làm sao, ấu đệ nên làm thế nào?

Không, nàng không thể chết được, tại sao nàng phải tự trừng phạt bản thân vì sai lầm của người khác?

Tại sao nàng phải để Công chúa Bình Khang được như ý muốn chứ.

Từ khi sinh ra đã kiên cường, Phó Nhiêu kìm nén sự hỗn loạn trong lòng, dần dần bình tĩnh lại.

Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng phân tích tình hình trước mắt.

Tứ gia… Tứ gia chính là bệ hạ.

Dựa vào mấy lần gặp gỡ, nàng đoán chắc chàng không phải là người sẽ lạm sát kẻ vô tội bừa bãi.

Nếu nàng kể lại sự việc, chàng nhất định sẽ không trách nàng.

Nếu không trách, chắc chắn sẽ cho nàng vào cung…

Sau khi hai từ “vào cung” hiện lên trong đầu Phó Nhiêu, trong lòng nàng lập tức cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Không được.

Lần này nàng chỉ đắc tội với Công chúa Bình Khang, Thục Quý phi đã ra tay giết nàng, nếu nàng vào cung làm phi, sợ là sống không quá ba ngày, Thục Quý phi có một trăm cách để hại chết nàng mà thần không biết quỷ không hay.

Nào có đạo lý ngàn ngày đề phòng cướp (*).

(*) Đầy đủ là 只有千日做贼, 没有千日防贼 (Chỉ có ngày ngày làm cướp, khó bề ngàn ngày phòng cướp): Đề phòng kẻ trộm cướp mỗi ngày thì rất khó.

Cung đình sâu thẳm, đều là xương trắng chất thành. Nàng không có gia thế nhờ cậy, không danh tiếng, chỉ có thể ngồi chờ chết.

Sau khi vào cung, sẽ không có ai lo liệu cho mẫu thân và đệ đệ nàng.

Nếu con đường này không thể đi, như vậy chỉ có thể nghĩ cách để Hoàng đế tha cho nàng, cho rằng mọi chuyện đều chưa hề xảy ra.

Còn sự trong trắng… mắt Phó Nhiêu choáng váng, ngực truyền đến cảm giác quặn đau, nàng không muốn đối mặt, ít nhất hiện tại nàng không muốn.

Sau khi Phó Nhiêu cân nhắc kỹ lưỡng, vẻ mặt căng thẳng, nàng nhắm chặt mắt lại, thở mạnh một hơi.

Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, khiến tâm trí Phó Nhiêu căng thẳng, nàng mờ mịt nhìn đỉnh trướng, căng cứng một lát, vội vàng lau nước mắt, cố nén cảm giác không khỏe trong người, dịch cơ thể cứng đờ xuống giường.

Cơn đau xé rách dưới cơ thể luôn nhắc nhở nàng đã xảy ra chuyện gì, nàng cố gắng gạt những suy nghĩ đó đi, mặc quần áo vào, chậm rãi lê giày, chống giường đứng dậy, ngón tay run rẩy vén mành trướng lên.

Nàng ngước mắt, một bóng người vàng chói đứng thẳng dưới cửa sổ.

Khuôn mặt chàng rất tuấn tú, nhưng không giống những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống mà khoan dung, trầm tĩnh được thời gian tôi luyện, giống như nước lặng chảy sâu, núi cao sừng sững, khiến mọi người bất giác thần phục.

Có vẻ chàng mới tắm xong, trên trán còn vương chút nước, đang giơ tay cài nút áo.

Chàng nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn về phía Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu nhanh chóng tránh mắt đi chỗ khác, cắn chặt răng, hạ quyết tâm, không màng đến cơn đau ở phía dưới, ba bước thành hai, vội vã lao đến bên chàng, quỳ xuống đất.

“Tạ ơn cứu mạng của bệ hạ!”

Nàng quỳ rạp tại chỗ không dậy nổi, âm cuối hơi run nhưng giọng điệu lại đặc biệt kiên định.

Bàn tay đang buộc được một nửa bỗng cứng đờ, đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, ánh mắt chợt trầm xuống, bình tĩnh nhìn nàng chăm chú.

Chàng mím môi không nói một lời, sắc mặt có chút khó coi.

Chàng mơ hồ hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Phó Nhiêu.

Nàng không nức nở nhận tội với chàng, cũng không nhu nhược đáng thương cầu xin chàng ban cho một danh phận, mà là tạ ơn cứu mạng của chàng, dường như muốn dùng “ơn cứu mạng” xóa sạch toàn bộ đoạn nhân duyên vừa rồi của hai người.

Rõ ràng mới nửa canh giờ trước, nàng quyến rũ mê người, quấn lấy chàng không ngừng, hiện giờ lại xa cách giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Đầu lưỡi chàng đẩy má phải, không thể phân biệt rõ là cảm giác gì.



Chàng cài nút áo xong, ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh, nhìn nàng.

“Phó Nhiêu, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, tại sao nàng lại tới tận đây?”

Phó Nhiêu dập đầu trên đất, tim đập thình thịch.

Nàng nhớ tới chuyện xảy ra ở cung Tích Ngọc, cũng không biết Công chúa Bình Khang kia thế nào rồi, nếu Hoàng đế biết nàng chuốc thuốc Công chúa Bình Khang, chắc chắn sẽ tức giận, nàng không thể nhận tội danh phạm thượng được.

Phó Nhiêu cân nhắc trong chốc lát, kèm theo tiếng nức nở, kể lại tường tận chuyện Công chúa Bình Khang hãm hại nàng, chỉ bỏ bớt chi tiết nàng cũng đã chuốc thuốc Công chúa Bình Khang, nàng nằm rạp trên mặt đất, khóc nức nở không ngừng.

“Bệ… bệ hạ, khi thần nữ giãy giụa, nữ tì kia đã vẩy bột thuốc xuống người thần nữ, thần nữ không cẩn thận đã hít vào một chút nên bị trúng độc…”

Lời này của nàng để chừa lại đường sống, đợi bệ hạ phát hiện Công chúa Bình Khang cũng trúng độc, nàng chỉ cần nói chắc là khi nữ tì kia vẩy thuốc bột, Công chúa Bình Khang đã bất cẩn hít phải một chút.

Nàng cố gắng tẩy trắng cho mình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tuy Hoàng đế đã có suy đoán nhưng khi thật sự nghe được chân tướng vẫn tức giận muốn nổ đầu, chỉ hận không thể một tát vả chết Công chúa Bình Khang.

“Trẫm sẽ phái người tra rõ việc này, yên tâm, trẫm tuyệt đối không nuông chiều!”

Ánh mắt dừng trên cơ thể mềm mại đang run rẩy của nàng, thoáng hiện lên vài phần ấm áp.

Mái tóc đen tuyền buông dài sau lưng nàng, những sợi tóc mái trước trán vẫn còn ướt đẫm, không biết có phải do sợ hãi hay không, vòng eo nàng hạ xuống tạo thành một đường cong mềm mại, khiến chàng đột nhiên nhớ đến cảnh ân ái đó.

Nữ nhi hại nàng, chàng hạ quyết tâm phải bồi thường cho nàng thật tốt.

Chỉ là, hiện tại, hành động này của nàng khiến chàng đoán không ra.

“Phó Nhiêu, chuyện hôm nay, trẫm sẽ đòi lại công bằng cho nàng…”

Chàng còn chưa dứt lời, Phó Nhiêu rất sợ chàng nạp mình vào cung, dập đầu như băm tỏi: “Ơn cứu mạng của bệ hạ, thần nữ không thể báo đáp được, sau khi thần nữ trở về sẽ lập cho bệ hạ một tấm bài trường sinh, cầu mong bệ hạ vĩnh bảo xương hoa (*).”

(*) Vĩnh bảo xương hoa (永葆昌华): là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là mãi mãi tươi đẹp, ý chỉ trẻ mãi không già, sống lâu và sống khỏe mạnh.

Sự ấm áp trong đáy mắt Hoàng đế dần dần biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Lưng Phó Nhiêu đổ mồ hôi lạnh, nàng nhắm mắt không nói, đánh cược một lần chàng sẽ không làm khó người khác.

Sự im lặng như cực hình dày vò nàng, nhưng nàng vẫn kiên cường, không hề mảy may động đậy.

Nàng không muốn vây hãm trong tường cung cả đời này, thà rằng lúc này cố chấp để tìm đường thoát còn hơn sống không bằng chết.

Ngoài mành, Lãnh Hoài An yên lặng xoa trán, vừa rồi hầu hạ bệ hạ tắm gội, bệ hạ còn hỏi y nên ban cho Phó Nhiêu thân phận gì, được rồi, người ta căn bản còn chẳng quan tâm.

Y không nỡ nhìn sắc mặt Hoàng đế, chỉ lặng lẽ lùi về phía sau một bước, hận không thể để Hoàng đế coi như y không tồn tại.

Ngoài cửa sổ, gió thổi vi vu, cơn mưa cuốn đi cái oi ả của mùa hạ, mang lại sự mát mẻ.

Hoàng đế im lặng hồi lâu, Phó Nhiêu cũng đoán được suy nghĩ của chàng, nàng hấp tấp phủi sạch như thế, e rằng đã đụng vào vẩy ngược của đế vương.

Nàng nằm trên mặt đất, thút thít nức nở mấy tiếng, ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ mờ mịt ngước nhìn chàng, cả thân thể còn chưa kịp chỉnh trang sạch sẽ, tất cả đều lọt vào con ngươi đen láy của chàng.

“Bệ hạ, không phải thần nữ không muốn mà là không thể, vì để cứu thần nữ nên bệ hạ đã bất đắc dĩ mà làm, huống hồ thần nữ đã mạo phạm trước, nếu thần nữ không biết điều mà đòi dùng thân báo đáp thì chẳng phải là hành động của kẻ tiểu nhân sao? Đây là lý do thứ nhất.”

“Thứ hai, cả triều đều biết quá khứ của thần nữ và Từ Gia, thần nữ biết bệ hạ là bậc quân tử, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc sự trong sạch của thần nữ nhưng thần nữ cũng không thể vì thế mà khiến thanh danh của bệ hạ bị tổn hại, sau này sử sách sẽ ghi chép chuyện này như thế nào đây?”

Sau khi nói xong lời cuối cùng, gò má nàng ửng hồng, hiện lên vẻ đẹp mong manh quyến rũ, sự thẹn thùng và xấu hổ dâng lên trong đáy mắt, nàng nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, chắc là ngài cũng không muốn đâu nhỉ?”

Không muốn nạp nàng vào hậu cung, không muốn để lại vết nhơ trong sử sách.

Nói cho cùng, đây cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.

Nàng không muốn ép buộc chàng, cũng không muốn uất ức cam chịu, đây là lòng tự tôn duy nhất của nàng.

Trái tim như bị siết chặt, chỉ còn lại một nỗi đau như ẩn như hiện.

Trong mắt Hoàng đế có một lớp sương mù bao quanh, chàng im lặng trong chốc lát, khóe môi nở một nụ cười nhẹ: “Nàng đã là người của trẫm, lại không muốn vào cung, nàng đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

Nàng chưa từng nghĩ, cũng không kịp ngẫm nghĩ.

Lúc này nàng chỉ biết là nàng không thể vào cung, những việc khác, để sau hẵng nói.

Nỗi đau nơi đáy lòng quặn lên, nàng đau đớn không nói nên lời, nước mắt đã ứa đến vành mi, nàng cố nuốt ngược vào trong, run rẩy đáp: “Từ khi chia xa Từ Gia, thần nữ không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện cưới xin, chỉ một lòng chăm sóc mẫu thân đau ốm, nuôi dưỡng ấu đệ…”

Lời này của nàng lộ ra chút nản lòng thoái chí.

Lọt vào tai Hoàng đế như thể nàng vẫn còn lưu luyến Từ Gia, không muốn ở bên chàng.

Hoàng đế bỗng thấy khó chịu trong lòng, hừ lạnh một tiếng từ kẽ răng.

Thôi, nàng không tình nguyện, sao chàng có thể ép buộc nàng được.

Chàng là đế vương, có thể lấy tính mạng người, muốn thân thể người, nhưng lại không thể nào lay chuyển được một trái tim không tình nguyện.

Sau khi im lặng một lúc lâu, chàng lặng lẽ thở dài: “Nàng đã đưa ra quyết định như vậy, trẫm đành theo nàng…”

Phó Nhiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, cánh tay cứng đờ nhúc nhích, chống dậy, quỳ thẳng người, vẻ mặt ngơ ngác, như cánh hoa rụng trên cành cây, rơi xuống không nơi nương tựa.

Hoàng đế ngồi trên ghế bành, nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt sáng rực.

Quần áo của nàng hơi nhàu, dù đã cố gắng che đậy nhưng vẫn còn dấu vết.

Những vết hằn rõ ràng rất sâu nhưng nàng vẫn cố gắng xóa sạch.

Dù sao chàng cũng đã làm chuyện phu thê với nàng một lần, nàng thật sự buông bỏ như vậy sao?

Sự ê ẩm trong lòng Hoàng đế mà chàng cố gắng lắm mới đè nén được lại từ từ trỗi dậy.

Chàng lặng im trong chốc lát, dời mắt khỏi nàng, giơ tay lên: “Lui ra đi…”

Rồi lại đưa mắt ra hiệu cho Lãnh Hoài An.

Lãnh Hoài An hiểu ý, dẫn Phó Nhiêu rời khỏi phòng trong.

Phó Nhiêu đi được vài bước mới nhận ra quần áo đang mặc trên người vô cùng nhếch nhác, có chút khó xử, chỉ là vừa mới trải qua một lần như vậy, cả người hơi dại ra.

Lãnh Hoài An nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, chỉ vào gian phòng phía Tây: “Bộ đồ trước đó của người đã được lão nô cho người hong khô, người hãy thay đi.”

Phó Nhiêu trút được gánh nặng ở đầu vai, bái lạy y một cái thật sâu, đi vào thay quần áo sạch sẽ, cuối cùng nhìn về phía sau bức rèm châu ở gian phía Đông, bóng dáng mặc áo vàng mờ ảo đang nghiêng người, vẻ mặt chìm trong bóng tối, nàng không nhìn rõ.

Nàng lại đứng ở cửa, bái một cái thật sâu rồi rời đi không chút do dự.

Lãnh Hoài An vì không muốn mọi người nghi ngờ nên sắp xếp một tiểu hoàng môn mới dẫn Phó Nhiêu rời đi.

Nào ngờ Phó Nhiêu vừa chuẩn bị xuất cung, nửa đường lại bị một thái giám áo tím vội vã đuổi theo ngăn lại.

“Phó cô nương dừng bước, Hoàng hậu nương nương cho mời.”

Đáy mắt Phó Nhiêu lóe lên một tia ảm đạm, ban đầu muốn nhanh chóng rời khỏi cung, những việc khác giao cho Hoàng đế giải quyết tốt hậu quả, không ngờ vẫn bị người của Thục Quý phi tóm được.

Phó Nhiêu bình tĩnh lại, hỏi: “Có chuyện gì?”

Thái giám áo tím cười nhạt, nói: “Cô nương có liên quan đến một vụ án, Hoàng hậu đang tra hỏi, triệu cô nương đến yết kiến.”

Trái tim đang thả lỏng của Phó Nhiêu lại nhảy lên, nàng đi theo thái giám áo tím đến cung Khôn Ninh.

Ánh tà dương dịu dàng nhuộm khắp cung điện một lớp màu nhung ấm áp. Trước cung Khôn Ninh, người ra kẻ vào tấp nập, cung nhân châu đầu ghé tai, nói chuyện không ngừng.

Nói vậy là có chuyện lớn xảy ra.

Có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ, đương nhiên là chuyện của Công chúa Bình Khang đã bị lộ.



Thái giám áo tím kia rất kín miệng, Phó Nhiêu không hỏi được manh mối gì, đành phải mang một bụng nghi hoặc bước vào điện.

Nàng khom người đi vào theo nội thị, không dám ngẩng đầu, chỉ giả vờ sợ hãi, đi vào trong điện, quỳ xuống.

“Thần nữ Phó Nhiêu thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Ánh mắt liếc thoáng qua nhìn thấy bên trong có người đứng, có kẻ ngồi, cảnh tượng muôn hồng ngàn tía.

Đây chắc là hậu cung của chàng.

Trong cung vốn đang hỗn loạn, bỗng chốc mọi thứ yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Phó Nhiêu, đều là đánh giá, hoặc vui sướng khi người gặp họa, hoặc là xem trò vui.

Hoàng hậu ngồi thẳng ở phía trên, vẻ mặt đanh lại, nói: “Phó Nhiêu, hôm nay ngươi vào cung dự tiệc, tại sao lại vắng mặt?”

Phó Nhiêu đã đoán được nàng ta sẽ hỏi câu này, nơm nớp lo sợ nói.

“Hồi bẩm nương nương, thần nữ vào cung đúng lúc gặp mưa to, lại bị nội thị bất cẩn giẫm vào váy, làm bẩn váy, đành bất đắc dĩ phải vào cung Tích Ngọc thay đồ, cô nương Thẩm gia có thể làm chứng việc này, chỉ là khi thần nữ thay quần áo xong đi ra ngoài thì không thấy ai nữa, thần nữ không biết đường, mưa to tầm tã, đi lạc đường, lòng thần nữ nóng như lửa đốt, nào ngờ càng đi càng lạc, sau đó bất ngờ gặp một vị công công, đợi đến khi mưa tạnh thì mới tìm được đường.”

Phó Nhiêu vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên cạnh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“To gan, ngươi dám nói dối trước mặt Hoàng hậu nương nương!”

Phó Nhiêu âm thầm liếc qua, thấy đầu nàng ta đầy châu ngọc, trên mình khoác bộ đồ rực rỡ quyền quý, lại thấy Công chúa Bình Khang đang được nàng ta ôm ở phía trước ngực, không phải Thục Quý phi thì là ai?

Phó Nhiêu ra vẻ nghi hoặc, ngơ ngác nhìn Thục Quý phi: “Lời này của nương nương là có ý gì? Thần nữ đã nói dối điều gì?”

Vì không thể thừa nhận chuyện trúng dược nên đương nhiên phải xóa bỏ đoạn tranh chấp với Công chúa Bình Khang.

Thục Quý phi không ngờ Phó Nhiêu dám trắng trợn nói láo, nghĩ đến hôm nay con gái chịu thiệt thòi lớn, tức giận nói: “Làm càn, Bình Khang gả thấp cho Từ Gia, ngươi ôm hận trong lòng, hôm nay mang độc vào cung, thừa dịp thay y phục sai người dẫn Bình Khang tới, rồi ra tay làm hại nàng. Phó Nhiêu, ngươi thật to gan lớn mật, chết mười lần cũng không đủ chuộc tội!”

Hóa ra cung nữ bị Phó Nhiêu lừa trên đường đã gặp nội thị mà Hoàng đế sắp xếp chăm sóc cho Phó Nhiêu, ả cố tình dẫn nội thị đi nơi khác, khi trở về thì thấy Công chúa Bình Khang bị người ta trói chặt, một mình ả không thể cứu được suýt nữa bị Công chúa Bình Khang tức giận bóp chết, dưới tình thế nguy cấp, ả đành phải đi bẩm báo Thục Quý phi trước.

Thục Quý phi hoảng hốt, vội vàng tìm lý do rời tiệc giữa chừng, dẫn người đến cung Tích Ngọc.

Cảnh tượng mà nàng ta thấy ở cung Tích Ngọc chính là ác mộng trong cuộc đời nàng ta.

Lúc ấy dáng vẻ của nữ nhi giống như một con rắn lột da, quấn lấy cung nữ đã ngất xỉu, cắn liếm…

Lúc đó nàng ta suýt nữa ngất đi, lập tức sai thuộc hạ đến cung Phỉ Thúy lấy thuốc giải.

Nhưng trong lúc đó, không biết Hoàng hậu nghe được tin từ đâu đã dẫn theo cung nhân đi vào cung Tích Ngọc.

Ngộ nhỡ việc này bị lộ ra, nữ nhi không còn mặt mũi gặp ai, nàng ta cũng không cần tranh giành địa vị nữa, Hoàng đế chắc chắn sẽ điều tra kỹ lưỡng chuyện này, nàng ta có thể dọa được người ngoài nhưng không thể qua mặt được Hoàng đế.

Chuyện nàng ta hạ độc ám hại Phó Nhiêu chắc chắn sẽ không che giấu được.

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng ta nhường lại quyền lực quản lý lục cung để đổi lại Hoàng hậu dừng bước ở ngoài cung Tích Ngọc.

Ngay sau đó, nàng ta hắt nước bẩn lên đầu Phó Nhiêu, nói Công chúa Bình Khang bị Phó Nhiêu hạ độc, còn là loại độc nào thì Thục Quý phi không nói.

Hoàng hậu nửa tin nửa ngờ, phái người đi tìm Phó Nhiêu.

Nào ngờ sau giờ ngọ mưa to như trút nước, cung nhân khó có thể đi, tuy đã tuần tra một lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phó Nhiêu.

Mãi mới chờ đến lúc hết mưa, đưa nữ quyến ra khỏi cung, cuối cùng cũng tóm được Phó Nhiêu.

Hiện tại trong cung Khôn Ninh, ngoại trừ Thẩm Dữu và một số cô nương khác liên quan đến vụ việc ngày hôm nay, các quan quyến khác đã ra khỏi cung.

Lời này của Thục Quý phi có rất nhiều sơ hở.

Phó Nhiêu nhanh chóng đã nắm được điểm mấu chốt: “Xin hỏi nương nương, thần nữ mang độc gì vào cung? Có chứng cứ gì không?”

Thục Quý phi đã đoán được nàng sẽ nói như vậy từ trước, nói với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, mấy cung nữ bên cạnh Khang Nhi có thể làm chứng.”

Trước khi tìm thấy Phó Nhiêu, Hoàng hậu đã tra hỏi cung nữ bên cạnh Công chúa Bình Khang, đương nhiên người ở cung Phỉ Thúy đều trăm miệng một lời tố giác Phó Nhiêu.

Hoàng hậu nhìn về phía Phó Nhiêu với vẻ mặt phức tạp, che khăn nhẹ nhàng khụ một tiếng, lộ ra chút mệt mỏi: “Phó Nhiêu, hôm nay ngươi có gặp Công chúa Bình Khang không?”

“Hồi bẩm nương nương, thần nữ chưa từng!” Phó Nhiêu một mực chắc chắn không gặp Công chúa Bình Khang, mà lúc ấy Công chúa Bình Khang vì để tránh tai mắt người khác nên cũng không để cho ai biết ả tới cung Tích Ngọc, cho nên Phó Nhiêu mới có cơ hội lợi dụng.

Người sáng suốt cũng biết, có cho Phó Nhiêu một trăm lá gan cũng không dám mang theo thuốc độc vào cung ám hại Công chúa, nhất định là mẹ con Thục Quý phi trộm gà không thành, ngược lại còn mất nắm gạo.

Nhưng làm sao những cung phi và những quý nữ dám nói đỡ cho Phó Nhiêu chứ.

Mà Hoàng hậu đã được Thục Quý phi hứa nhường quyền quản lý hậu cung thì đương nhiên cũng chẳng tiện truy cứu thêm nữa.

“Ngươi dùng cái gì chứng minh chưa từng gặp Công chúa Bình Khang?”

Phó Nhiêu nghe vậy âm thầm cười lạnh, Hoàng hậu quả nhiên sẽ không vì nàng mà đắc tội Thục Quý phi, chân tướng như thế nào hoàn toàn không quan trọng, đối với những người bề trên như các nàng ta, lợi ích mới là hàng đầu.

Nàng không dám nói chuyện trúng dược, Hoàng hậu đương nhiên không thể dùng một gậy đánh ngã Thục Quý phi, việc này, còn không bằng nhân cơ hội này bán tình nghĩa cho Thục Quý phi, đổi lấy lợi ích.

Nàng nhất định sẽ trả thù mẹ con Công chúa Bình Khang nhưng hiện tại, điều quan trọng nhất chính là thoát thân.

Phó Nhiêu suy nghĩ một lát, ngước mắt nhìn về phía Thẩm Dữu: “Thẩm cô nương, lúc ấy ta bảo ngươi đợi ta cùng quay về cung Diên Khánh, tại sao cô nương lại đi trước?”

Thẩm Dữu cũng không ngờ về sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng hiện tại Thục Quý phi quyết tâm muốn dồn Phó Nhiêu vào chỗ chết, mà Hoàng hậu rõ ràng sẽ không giúp Phó Nhiêu, làm sao nàng ta có thể một mình xoay chuyển tình thế, nàng ta là cháu gái của Hoàng Thái hậu, thường ngày không tham gia vào cuộc chiến giữa hai cung, sao hôm nay có thể xuất đầu vì Phó Nhiêu được?

Thẩm Dữu tránh khỏi ánh mắt nóng rực của Phó Nhiêu, chỉ cụp mắt thi lễ với Hoàng hậu.

“Nương nương, trước khi thần nữ rời đi, đúng là Phó cô nương đã thay y phục ở sau bình phong, chỉ là thần nữ và hai vị muội muội khác đã rời đi trước, Mai muội muội ở lại chờ Phó cô nương, còn lại thì thần nữ không biết.”

Mai Linh Tiêu hiển nhiên đứng về phía Công chúa Bình Khang, điều này hoàn toàn phá hỏng đường của Phó Nhiêu.

Quả nhiên Mai Linh Tiêu tiến lên, quỳ lạy nói.

“Hoàng hậu nương nương, thần nữ biết Phó cô nương vào cung lần đầu, sợ nàng lạc đường nên đã ở lại chờ nàng cùng về cung Diên Khánh, nào ngờ Phó cô nương thay xiêm y xong thì lại nói quá mót, bảo thần nữ rời đi trước, hiện giờ nghĩ lại, nhất định là Phó cô nương đã nhân cơ hội dụ Công chúa đến gặp mình, sau đó ám hại Công chúa.”

Nàng ta vừa dứt lời, trong điện hoàn toàn yên tĩnh.

Những chuyện này đều đã được Phó Nhiêu đoán trước được nhưng chỉ có điều nàng không ngờ Hoàng hậu lại bị Thục Quý phi mua chuộc.

Sở dĩ hôm nay nàng dám xuống tay với Bình Khang là nàng đã cược Hoàng hậu sẽ nhân cơ hội này hạ bệ Thục Quý phi, nào ngờ Thục Quý phi cũng là người ghê gớm, không biết dùng cách gì mà thuyết phục được Hoàng hậu làm ngơ.

Mà nàng càng không dự đoán được mình sẽ trúng độc, gặp được Hoàng đế…

Tất cả mọi thứ như những vụn băng nhỏ lăn qua trái tim nàng, sau khi đau đớn qua đi, đầu óc nàng nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ tìm cách đối phó.

“Hoàng hậu nương nương, miệng mồm mọi người cung Phỉ Thúy chỉ trích thần nữ, thế nhưng thần nữ cũng là Huyện chúa do thánh thượng thân phong, cho dù muốn chỉ trích cũng phải có chứng cứ xác thực, thứ nhất, thần nữ dụ Công chúa tới gặp bằng cách nào? Thứ hai, thần nữ hạ độc gì với Công chúa? Thứ ba, Công chúa điện hạ đã giải độc như thế nào?”

Phó Nhiêu hỏi điểm mấu chốt.

Hoàng hậu nghe vậy, trong lòng chợt động, ánh mắt giễu cợt nhìn về phía Thục Quý phi.

Sắc mặt Thục Quý phi lập tức thâm trầm không thể tả, sau khi do dự một lát, nàng ta ngước mắt, liếc nhìn Phó Nhiêu, nói.

“Những thắc mắc này, bổn cung tự khắc sẽ trả lời ngươi, chỉ là bổn cung muốn hỏi ngươi trước, từ nãy đến giờ ngươi đã đi đâu? Hôm nay là tiệc mừng thọ của nương nương, mưa đã tạnh mà ngươi không tới cung Khôn Ninh thỉnh tội trước, ngược lại còn muốn xuất cung, Phó cô nương đừng nói với ta, ngay cả chút phép tắc này mà ngươi cũng không biết?”

Thục Quý phi cũng nắm được điểm yếu của Phó Nhiêu.

Đầu ngón tay Phó Nhiêu trở nên trắng bệch, nàng cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh ngoài mặt: “Thần nữ vừa mới nói, thần nữ bị lạc đường…”

“Ta thấy là ngươi có tật giật mình trốn tránh!”

“Nương nương, thần nữ không có… thần nữ tránh mưa lạc đường, tình cờ gặp được một tiểu hoàng môn, biết được tiệc mừng thọ đã kết thúc, thần nữ hoảng sợ, không dám quấy rầy nương nương nên định rời khỏi cung.” Phó Nhiêu lại quỳ sát đất không dậy nổi một lần nữa.

Hoàng hậu cũng lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, suy nghĩ một lát, ung dung hỏi: “Ngươi đã đi đâu, tại sao lại tự ý xuất cung? Có ai làm chứng không?”

Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài điện vọng vào một giọng nói uy nghiêm.

“Trẫm có thể làm chứng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.